Hứa Sơ Sơ đứng hình, cô mở to mắt không biết phải làm thế nào, trong thâm tâm đang gào thét dữ dội, còn đầu óc thì hoàn toàn mê mang, đầy dấu chấm hỏi hiện lên.
Thời Cảnh Thường, anh ấy.... đang hôn cô sao? Kisss??
"..."
Cô không mơ đấy chứ? Đây là... đây là lần đầu tiên Thời Cảnh Thường hôn cô... còn đặc biệt là... hôn môi nữa cơ!!
Hứa Sơ Sơ bất ngờ đến tột độ, nhưng cô nhanh chóng bị cắt đứt dòng suy nghĩ bởi nụ hôn mãnh liệt của Thời Cảnh Thường, tay không chủ động mà đặt lên trước ngực của anh, nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn ngọt ngào không tưởng đó!
Thời Cảnh Thường không biết mình đang làm gì, anh đơn giản chỉ là muốn chặn miệng của Hứa Sơ Sơ lại, cái miệng nhỏ này của cô luôn thốt ra những lời lẽ khiến anh tức điên. Nhưng không ngờ, anh lại có thể mất kiểm soát đến thế này...
Bờ môi của cô thật ngọt ngào, như viên kẹo đường vừa ngậm vào là tan ra ngay vậy, sự ngọt ngào của cô giống như dòng suối mát chảy qua sa mạc, khiến anh kềm lòng không được, hôn cô một lần nữa, lúc đầu nhè nhẹ sau đó ngày càng thêm mãnh liệt, càng triền miên và khát vọng muốn có được cô dâng lên như ngọn thủy triều.
Ngay lúc Hứa Sơ Sơ tưởng chừng như Thời Cảnh Thường sẽ làm tiếp chuyện gì đó thì đột nhiên anh lại dừng lại, hoảng hốt đẩy mạnh cô ra, giống như là vừa nhận ra mình đã gây ra điều gì đó vậy!