Thời Cảnh Thường chở Hứa Sơ Sơ về nhà, anh trực tiếp dẫn cô lên phòng, như "thường lệ" lấy hòm thuốc đến băng bó cho cô.
Hứa Sơ Sơ ngồi trên giường, cô nhìn Thời Cảnh Thường đi qua đi lại bận rộn, cũng chẳng biết nói gì. Nhìn có vẻ chú ấy đang khó chịu, cô tốt nhất vẫn là không nên đụng vào.
Thời Cảnh Thường lấy hòm thuốc ra, anh cầm một ít băng bông xóa đi vệt máu đang chảy dài trên cánh tay Hứa Sơ Sơ, sau đó lấy băng cá nhân dán lên vết thương.
Cả quá trình Thời Cảnh Thường không lên tiếng nói gì, chỉ lẳng lặng làm, điều đó khiến Hứa Sơ Sơ không dám lên tiếng trước, cô sợ chỉ cần lỡ lời một chút thôi, anh sẽ chặt chém cô không thương tiếc....
Hứa Sơ Sơ bị quát, cô chớp chớp mắt, đang suy nghĩ nên đáp thế nào thì Thời Cảnh Thường lại lên tiếng:
- Cháu mới chỉ vừa ra viện thôi, lại muốn vào viện nữa sao? Không biết tự bảo vệ mình hả? Nếu như lúc nãy không có chú ở đó thì cháu gặp nguy hiểm rồi đấy biết không?
Hứa Sơ Sơ : "..."
Vẫn chưa hiểu tại sao mình bị mắng? Cô làm gì mà anh ấy quát cô chứ? Cô dụ cô gái đó tới sao? Cô nói chuyện với cô ta trước sao? Không phải lỗi do cô mà!!!!
Sao anh ấy lại có thể mắng cô một cách thản nhiên như vậy nhỉ? Cứ làm như cô tội nặng lắm!
Hứa Sơ Sơ chẹp miệng, cô nhướng mày đáp:
- Cháu không biết cô gái đó, là cô ta tự xông đến, làm cháu không kịp đề phòng.
- Không kịp đề phòng? Cháu đi ra đường không mang mắt theo sao? Đáng lẽ ra thấy nguy hiểm thì phải la lên liền chứ? Cháu tưởng mình giỏi lắm nên một mình đấu khẩu với người có vũ khí à?
Thế nhưng lời Hứa Sơ Sơ định nói ra hoàn toàn im bặt ngay sau đó, mắt cô mở to, thân thể hoàn đơ cứng khi thấy Thời Cảnh Thường hạ môi anh lên môi mình.....