Nói rồi, Hứa Sơ Sơ cúi đầu, cuống cuồng xoay người muốn đi ra ngoài. Trong lòng tự nhủ..
Không được, cô không dễ dàng gì mới lấy lại được quan hệ bình thường như thế này, tuyệt đối không thể manh động, làm chú ấy khó xử...
Cô... không thể để mối quan hệ trở về như lúc trước được! Không nhìn được mặt nhau, còn không thể nói chuyện được nữa....
Hai tay Hứa Sơ Sơ hơi run rẩy, cô nắm chặt tay mình, cắn môi bước đi.
Thế nhưng, khi vừa chỉ mới bước hai bước, Hứa Sơ Sơ lại dừng lại, cô liếm môi, cắn chặt răng quay đầu, lên tiếng nói:
- Chú... thật ra... lúc nãy... ý của cháu không phải là vậy đâu! Lúc đó... cháu không nghĩ là sẽ bị thương, rồi làm chú phải lo lắng.. Nhưng mà... thật sự... chú không bị thương cháu vui hơn nhiều..
Thời Cảnh Thường cúi đầu, trong đêm tối bóng hình anh rất cao lớn nhưng cũng rất đơn độc, một tay anh đưa lên chống lấy đầu mình, há miệng thật to mà thở dốc.
Rốt cuộc anh vẫn chẳng thể hiểu, lúc nãy bản thân đã làm gì nữa... Cứ đứng trước mặt Hứa Sơ Sơ, bao nhiêu sự bình tĩnh lạnh lùng anh vốn có đều biến mất, cô... có thứ gì đó khiến anh không thể kiềm chế được bản thân mình....
Thời Cảnh Thường bắt đầu cảm thấy sợ hãi... Anh sợ hãi chính bản thân mình, cứ tiếp tục thế này... liệu... cả hai người sẽ đi về đâu?
Hứa Sơ Sơ đứng ngoài cửa, cô cắn môi không lên tiếng, ngửa đầu lên trời để xóa đi những cay cay ở trong mắt mình.
Bất giác đưa tay lên nhìn, Hứa Sơ Sơ nhìn vào vết thương của mình, có chút đau khổ lắc đầu, cô không thể nghĩ ngợi gì vượt quá mức cho phép nữa.. Nếu không, sẽ chẳng còn sự quan tâm nào như thế này...