Hứa Sơ Sơ nhìn cô gái đang quỳ đó, không chút e sợ khi bị phát hiện mình đang đứng đây!
Cô biết, trong ánh mắt cô ta hiện lên nhiều tia nghi hoặc, là muốn hỏi vì sao cô lại không ra tay giúp đỡ, chỉ đứng nhìn như một người lạ qua đường.
Nói đúng ra, cô chính là người lạ qua đường! Có luật nào đưa ra là nhìn thấy người khác bị đánh là phải chạy đến giúp đỡ không? Huống hồ đây còn là tình trạng bạo lực học đường. Người thường có muốn giúp cũng là sợ bị liên lụy đến bản thân. Hơn hết, cô không quen cô gái đó, tại sao lại phải giúp cô ta? Nếu như lấy lí do là vì tình người, vậy thì... cứ xem như... cô không có tình người đi! Tình người của cô, chỉ dành cho người quen mà thôi =)))
Ánh mắt Hứa Sơ Sơ lạnh nhạt nhìn cô gái đó, ve vẫy cái chai trong tay, đứng nhàn nhã nhìn, trước sau như một không có ý định chạy lại giúp!
Cô gái quỳ dưới đất khóc không thành tiếng, chợt đầu bị nắm chặt, cô gái ăn mặc sang chảnh kia nắm lấy đầu tóc của cô ta, đưa tiếp một tay lên muốn đánh!
Cô gái kia nhắm mắt, biết thừa sẽ chẳng có sự giúp đỡ nào ở đây nữa, chỉ đành chấp nhận số phận của mình, cắn răng mà chịu đựng!
Hứa Sơ Sơ thoải mái bóp chặt tay cô gái kia, nhìn xuống dưới bảng tên, rồi lên tiếng:
- Hứa Á Nhan? Lớp C1? Sinh viên mới vào trường à?
Người con gái đang quỳ dưới đất chợt run lên, khi không cảm nhận được cái gì đang đến với mình như trong suy nghĩ thì đột nhiên mở mắt, cô ngước đầu lên, chợt hoảng hốt khi thấy Hứa Sơ Sơ.... Cô gái này... cứu cô sao??
Hứa Á Nhan nhìn Hứa Sơ Sơ, trừng mắt hỏi:
- Mày làm cái gì vậy? Bỏ tay tao ra!
Hứa Sơ Sơ không thả tay cô ta ra, mà ngược lại càng nắm chặt hơn, lên tiếng: