Hai chữ "Hứa gia" lọt vào tai Hứa Sơ Sơ, làm cô nhíu mày. Hứa Á Nhan... là con của một trong các tộc trưởng của Hứa gia sao?
"...."
Cái quái gì vậy? Con nhỏ này... cùng họ hàng với cô hả?
Hứa Thanh là ông nào? Cô đã từng gặp chưa nhỉ? Ông ta có quyền lực thế nào mà Hứa Á Nhan lại hống hách đến thế này? Còn dám làm ra loại chuyện bắt nạt học sinh ở trường?
Hứa Á Nhan nhìn Hứa Sơ Sơ, thấy cô im lặng, liền nghĩ là cô sợ, cười lớn lên tiếng:
- Thế nào? Mày sợ rồi đúng không? Hứa gia là gia tộc lớn nhất Bắc Kinh này đấy, mày đụng vào tao, mày chết chắc rồi!
Hứa Sơ Sơ nghe giọng nói của Hứa Á Nhan, biết cô ta đắc ý thế nào, liền nói:
- Hứa Thanh? Cha của em chắc chưa bao giờ nói chuyện dòng họ cho em nghe nhỉ? Mới để em lớn lối trước mặt tôi thế này!
Hứa Á Nhan vểnh môi, hét:
- Mày là ai chứ? Sao tao không được lớn lối trước mặt mày, đừng tưởng là đàn chị thì ngon, tao.......
Thế nhưng lời chưa kịp nói xong của cô ta đột nhiên im bặt, Hứa Sơ Sơ chạy đến, đạp ngay một phát vào bụng Hứa Á Nhan, khiến cô ta bay thẳng ra đằng sau, lút vào trong đám cây cỏ bên bờ tường!
Hứa Sơ Sơ cười, vuốt mái tóc lên tiếng:
- Kẻ không biết không có tội, nhưng mà.... kẻ không biết lại còn lớn lối như mình biết hết, thì đáng tội lắm. Hứa Thanh không dạy được em, thì tôi sẽ dạy em hôm nay vậy!
Hứa Á Thanh bị đống lá cây bao quanh, hét lên ầm ĩ, cô ta lớn tiếng nói:
Hứa Á Nhan như con mực sống, trượt dài xuống dưới đất, xụi lơ, cố há miệng thật to để lấy lại không khí!
Cô gái đang quỳ kia chứng kiến tất cả, trong khoảnh khắc nhìn Hứa Sơ Sơ đứng cao ngất mỉm cười, nụ cười đó làm cô run rẩy, nổi lên tầng da gà mỏng, miệng.... không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt...