Cánh tay nhỏ nhắn của Hứa Sơ Sơ run lên, cô nắm thật chặt góc áo của Thời Cảnh Thường quyết không buông ra, thấy anh cứ như vậy vẫn im lặng, cô liền hét lớn:
- Thời Cảnh Thường, anh quay lại nhìn em đi, nhìn em đi!!!
- Anh thật sự không có một chút cảm giác nào với em sao? Vậy thì.... vậy thì tại sao anh lại làm nhiều việc vì em như vậy, tại sao lại giúp em chống lại ba, tại sao lại lo lắng quan tâm em nhiều đến vậy? Tại vì sao lại làm em hiểu nhầm nhiều đến vậy? Tại vì sao??
Hứa Sơ Sơ hét lên, cô thật sự rất muốn biết giờ phút này người đàn ông đứng trước mặt cô đang nghĩ cái gì, rốt cuộc có thích cô hay không? Anh nhen nhóm cho cô hy vọng rồi lại tự tay bóp nát nó, anh có biết cô đã khốn khổ thế nào hay không??
Thời Cảnh Thường mím môi, anh quay đầu nhìn Hứa Sơ Sơ, ép người cô vào tường, nói rành rọt:
- Rốt cuộc em vẫn phải làm như thế này, mới có thể khiến anh nói ra những điều đó sao?
Lần đầu tiên anh không dùng ngữ gia để nói với cô, cũng là lần đầu tiên anh để sự khoảng cách của bọn họ được ngắn thành như thế này... nhưng mà.... tại sao lại là trong hoàn cảnh này...