Hứa Sơ Sơ mím môi, nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc, lên tiếng:
- Có người từng hỏi em, là em bị cận sao? Nếu không cận tại sao không nhìn ra được anh có ý với em. Nhưng mà bây giờ... em lại rất hoài nghi, anh... cũng bị cận thị sao? Nếu không vì sao lại không nhìn ra được cái em cần từ anh chứ?
- Em nói em cần anh cho cái gì sao? Em nói em cần anh hứa hẹn thứ gì sao? Thứ em muốn duy nhất... chính là... được nghe anh nói anh cũng thích em...
- Lúc đầu, một là anh trốn tránh, hai là anh từ chối thẳng thừng, vậy còn bây giờ? Vì sao em hỏi anh lại không trả lời như thế nữa? Thời Cảnh Thường, anh chưa từng nghĩ.... thử một lần... đối diện với lòng mình à?
Cô đã từng đứng trước mặt nhiều người, làm họ hoảng sợ, cũng có thể làm họ lo lắng, vì cô mà vả mồ hôi, thế nhưng... tại sao trước mặt người đàn ông này, cô lại luôn hèn mọn như vậy? Cầu xin tình yêu của anh??
Có phải đây chính là khắc tinh mà ông trời ban xuống cho cô không? Làm cô khốn khổ nhiều như vậy, nhưng vẫn không đổi được lòng thương của anh??
Thời Cảnh Thường nhìn Hứa Sơ Sơ, trong mắt cô hiện lên tia đỏ, có thể thấy rõ những gì lúc nãy anh làm với cô vẫn còn đọng lại, nhớ đến điều đó, anh lại càng giận mình, rốt cuộc vì sao lúc đó lại mất khống chế tới nỗi... làm ra việc đó với cô???
Hứa Sơ Sơ nghe lời anh nói, cô bất giác lắc đầu, đáp:
- Không! Em không thể nào làm như chưa từng có nụ hôn đó được, cũng không thể nào quên đi.... Nếu như anh không trả lời được câu hỏi của em, vậy thì....