Không ai có thể cầm được mình trước sự trêu chọc đó, huống hồ còn là người mà bản thân có cảm giác mập mờ, không thể hiểu rõ được.
Hứa Sơ Sơ nhắm mắt lại, cô mở hé miệng, thành công để Thời Cảnh Thường đưa lưỡi vào, hai người quấn quít, dây dưa qua lại.
Âm thanh phát ra một cách ám muội giữa căn phòng trống, khiến nhiệt độ trong không khí bỗng chốc tăng nhanh.
Thời Cảnh Thường giờ phút này mọi hành động đều là làm theo bản năng, từ sâu trong đáy lòng đang vang lên sự khát khao mãnh liệt với cô gái trước mắt.
Anh... muốn cô gái này!!!!!!
Thời Cảnh Thường ôm lấy Hứa Sơ Sơ, xoay người đặt cô lên tường, dùng sức hôn lên môi cô, từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt, càng ngày càng mất không chế mà muốn cô.
Hứa Sơ Sơ chìm đắm trong hường vị và sự dẫn dắt của anh, hoàn toàn không biết mình đang làm gì, chỉ theo bản năng nguyên thủy mà muốn anh nhiều hơn.
Hai người hôn nhau càng lâu, Thời Cảnh Thường dần chyển hướng xuống phía dưới, anh di chuyển miệng mình xuống cần cổ trắng noãn, ra sức hút, sau đó lại liếm láp.
Hai tay Thời Cảnh Thường đè chặt Hứa Sơ Sơ lên tường, anh vùi đầu vào cổ cô, hít lấy mùi thơm mê đắm của cô, hai tay bắt đầu làm loạn, sờ soạng trên người Hứa Sơ Sơ!
Trong vô thức, Hứa Sơ Sơ không biết mình đã lạc trôi đến đâu, chỉ thấy cảm giác thỏa mãn tê dại đang lan tràn khắp cơ thể, bất giác, miệng tự động phát ra thành tiếng:
- Ưm......
Một tiếng này của cô như kéo toàn bộ kí ức của Thời Cảnh Thường quay lại, lí trí dần hồi phục, anh giật mình mở mắt ra.
Nhìn Hứa Sơ Sơ đang bị mình giam giữ trong vòng tay, Thời Cảnh Thường đột nhiên buông ra, thở dốc lên tiếng: