Ngay khoảnh khắc này, Tiểu An Bảo đang níu cầu vai quân phục của Tần Tam Dã vừa rụt rè ngẩng đầu, ánh mắt dè dặt lén nhìn Giang Niệm.
Đứa trẻ nhỏ xíu trông thật tội nghiệp.
Đôi mắt to tròn ngân ngấn nước như thể chỉ cần chớp mắt một cái là giọt lệ to bằng hạt đậu sẽ lăn xuống.
Trong mắt bé chất chứa biết bao khát khao được gần gũi mẹ, nhưng lại chẳng dám tiến tới, đến một tiếng mẹ cũng không dám gọi.
Lồng ngực Giang Niệm như bị một bàn tay vô hình siết chặt.
Vừa đau xót vừa nghẹn ngào.
Chua chát, xen lẫn căm hận.
Người mà Diệp Lan Lan căm hận là cô, nhưng đứa trẻ vô tội này lại phải chịu đựng tất cả.
Giang Niệm thấy hối hận, thấy day dứt, vành mắt đỏ lên không kìm được, nước mắt lặng lẽ dâng lên nhưng bị cô cố ép xuống.
Cô gắng nở nụ cười, nhẹ nhàng đưa tay ra về phía Tiểu An Bảo, dịu dàng gọi: “Bé con, lại đây, để mẹ ôm một cái có được không?”
Tiếng Giang Niệm vừa dứt, người đang chìm trong chấn động liền biến thành Tần Tam Dã.
Anh chưa từng thấy Giang Niệm nhẹ nhàng dịu giọng như vậy, lại còn là với đứa trẻ mà cô ghét nhất.
Phải biết rằng trước kia cô từng bỏ mặc Tiểu An Bảo mới sáu tháng tuổi ở nhà một mình, còn bản thân thì thản nhiên đi dạo trung tâm thương mại. Khi ấy Tiểu An Bảo không có sữa uống, cũng chẳng có gì ăn, chỉ biết khóc ngằn ngặt trong căn nhà trống hoác.
Sau đó nhờ hàng xóm nghe thấy tiếng khóc yếu ớt mới phá cửa xông vào, cứu được đứa bé một mạng.
Vì chuyện này mà Tần Tam Dã từng chiến tranh lạnh với Giang Niệm suốt một tháng trời, đến mức tiền lương vốn vẫn đưa đều đặn cũng không cho nữa.
Giang Niệm không có tiền sống không nổi, cuối cùng đành cúi đầu nhận sai, hiếm hoi nói được mấy lời mềm mỏng.
Thế nhưng ngay cả như vậy thì thái độ của cô với con vẫn luôn là né tránh và xa cách.
Vậy mà bây giờ cô chẳng khác nào biến thành một người khác.
Lúc này trong mắt Giang Niệm chỉ còn lại đứa trẻ đáng thương kia, hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của Tần Tam Dã đứng bên cạnh.
Cánh tay cô vẫn giơ lên cao, giọng nói lại càng dịu dàng: “Cục cưng An An của mẹ, sao mắt con đỏ vậy? Bị ai bắt nạt à? Để mẹ ôm dỗ con nhé?”
Cục cưng?
Từ ngữ xa lạ này như một cú va mạnh đánh thẳng vào ý thức của Tần Tam Dã.
Trong đôi mắt đen thẳm của anh thoáng qua một tia kinh ngạc.
Người phụ nữ này thật sự vẫn là cô vợ ngang ngược ngày trước của anh sao?
Khi Tần Tam Dã còn đang sững người thì Tiểu An Bảo nghe được tiếng gọi của Giang Niệm, bắt đầu khẽ giãy dụa trong vòng tay anh.
Trẻ con vốn có bản năng hướng về mẹ, dù Giang Niệm từng là một người mẹ vô trách nhiệm, nhưng sợi dây tình cảm từ khi còn trong bụng mẹ chưa bao giờ thực sự đứt đoạn.
“Mẹ...”
Thân hình nhỏ xíu buông khỏi Tần Tam Dã, nhào thẳng vào lòng Giang Niệm.
Tần Tam Dã là lính được huấn luyện bài bản, phản ứng nhạy bén hàng đầu.
Anh hoàn toàn có thể kịp thời giữ lại đứa bé trong tích tắc.
Thế nhưng chẳng hiểu vì sao Tần Tam Dã lại buông tay.
Cứ thế, đứa bé mềm mại ấy được Giang Niệm ôm trọn vào lòng, vòng tay cô vô cùng vững vàng.
Kiếp trước Giang Niệm từng là sinh viên trường y, còn học song ngành với chuyên ngành điều dưỡng, từng được đào tạo bài bản về cách chăm sóc trẻ sơ sinh.
Tuy chưa từng yêu ai, càng chưa từng làm mẹ, nhưng cô biết cách bế trẻ con.