Nhiệt độ trong lòng bàn tay anh lại hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt lạnh lùng, nóng đến kinh người.
Chỉ một động tác nhẹ đã khiến Giang Niệm lập tức ngừng lại.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm bàn tay anh xuyên qua lớp áo làm cả người cô như đông cứng lại.
Đây là lần tiếp xúc thực sự đầu tiên giữa cô và Tần Tam Dã kể từ khi xuyên không đến đây.
Trong tiềm thức cô không tài nào coi người đàn ông này là một ông chồng quân nhân bước ra từ trong tiểu thuyết.
Gương mặt giống hệt, dáng người không khác chút nào, chính là chàng thiếu niên quân nhân oai phong Tần Tam Dã mà kiếp trước cô quen biết.
Chính sự trùng lặp này làm bàn tay đang chạm vào vai cô của Tần Tam Dã càng trở nên nóng rẫy.
Cử chỉ nhỏ giữa hai người lại khiến đứa bé chú ý.
Con bé ngẩng lên từ vai Tần Tam Dã, nghiêng đầu nhìn Giang Niệm.
Giang Niệm cũng theo đó mà nhìn thấy khuôn mặt của bé gái.
Trong khoảnh khắc ấy, cô hơi hé miệng, ánh mắt kinh ngạc khẽ nhướng cao.
Vừa ngạc nhiên lại bất ngờ.
Gương mặt nhỏ xinh như búp bê sứ với ngũ quan thanh tú và má bánh bao phúng phính.
Đôi mắt đen láy ngập nước, mũi nhỏ nhắn, miệng chúm chím, hàng mi vừa dày vừa dài.
Mềm mại đáng yêu đến mức làm người ta muốn ôm chặt không buông.
Giang Niệm và Tần Tam Dã là một cặp trai xinh gái đẹp, đứa bé này gần như thừa hưởng toàn bộ ưu điểm của hai người.
Lớn lên chắc chắn là một đại mỹ nhân.
Thế nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp ấy lại có một vết bớt đỏ chói mắt.
Vết bớt kéo dài từ trán bên trái xuống đến mắt, gần như chiếm hết một phần tư khuôn mặt.
Vì thế mà toàn bộ những nét xinh xắn kia bị vết đỏ kia che lấp, làm người ta khó mà chú ý đến điểm nào khác.
[Xấu xí quá! Nó là con bé xấu xí! Là yêu quái!]
[Sao tôi lại sinh ra một đứa con xấu xí thế này? Anh phá hủy hôn nhân của tôi chưa đủ, còn muốn dây dưa cả đời nữa sao?]
[Nhất định là vì mẹ nó làm nhiều chuyện ác nên mới báo ứng lên con gái, sinh ra một con bé xấu xí như vậy!]
Âm thanh ồn ào vang lên trong đầu Giang Niệm, tất cả đều vọng về từ sâu trong ký ức.
Trong đó cũng có giọng nói của chính nguyên chủ.
Nguyên chủ xem đứa trẻ là hậu quả của một lần lầm lỡ, là gánh nặng cô không hề mong muốn.
Từ lúc mang thai, cô đã ghét bỏ đứa bé này.
Đến khi con chào đời, nhìn thấy vết bớt xấu xí trên mặt bé thì nguyên chủ càng thêm chán ghét, đến cả liếc nhìn cũng không muốn.
Ngược lại Tần Tam Dã lại đặc biệt yêu thương đứa bé, hoàn toàn không bận tâm đến vết bớt đó.
Anh đặt tên con là Tần An An, gọi thân mật là An Bảo.
Chỉ mong con có thể bình an cả đời, sống một cuộc đời hạnh phúc suôn sẻ.
Từ một đứa trẻ còn đỏ hỏn chỉ biết khóc đòi bú, đến nay đã là một bé con hơn một tuổi. Suốt khoảng thời gian ấy Giang Niệm là người mẹ vô trách nhiệm, còn Tần Tam Dã luôn là người cha tận tâm tận lực.
Pha sữa, thay tã, mặc đồ, tắm rửa...
Biết bao việc vụn vặt, người đàn ông lạnh lùng ấy đều tự tay làm hết, dành cho con trọn vẹn sự yêu thương và chăm sóc tỉ mỉ.
Dẫu là vậy nhưng vẫn không đủ.
Sự chán ghét từ mẹ và ánh nhìn khác lạ từ người xung quanh, những tiếng gọi “con nhóc xấu xí” từ những đứa trẻ khác, cùng với việc Tần Tam Dã bận rộn huấn luyện đã khiến một đứa bé nhạy cảm từ trong tã mơ hồ nhận ra mình khác người.