Gương mặt cô vẫn còn ngỡ ngàng, nhưng ánh mắt lại dịu dàng. Một lần nữa cúi đầu, bàn tay lại khẽ xoa bụng.
Theo động tác ấy, mái tóc dài đen nhánh rủ xuống bên má che khuất gương mặt đầy tâm sự.
[Xuyên sách vào thập niên bảy mươi...]
[Chồng là sĩ quan quân đội, còn là nam thần học viện Tần Tam Dã...]
[Vừa mở mắt đã mang thai đứa thứ hai...]
Chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng, hết cú sốc này đến cú sốc khác khiến Giang Niệm choáng váng liên hồi.
“Có thai? Mình mang thai sao? Đứa bé là con mình?”
Cô lẩm bẩm, giọng nói mềm mại.
Tần Tam Dã nhìn Giang Niệm lúc này, lại từ trong ánh mắt cô bắt gặp một sự dịu dàng của tình mẫu tử chưa từng thấy.
Làm sao có thể?
Cô chẳng phải ghét trẻ con nhất sao?
Ngay cả Tiểu An Bảo cô còn không muốn ôm mà?
Giờ chỉ vì bị đụng đầu mà lại thay đổi tính tình?
Tần Tam Dã nhíu mày, chìm trong suy nghĩ.
Giữa lúc Giang Niệm thẫn thờ còn Tần Tam Dã im lặng, căn phòng bệnh nhỏ bé bỗng rơi vào bầu không khí tĩnh lặng kỳ lạ.
Lần đầu tiên hai vợ chồng họ yên lặng ngồi cạnh nhau như vậy.
Thậm chí còn có chút hòa hợp bất ngờ.
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên phá vỡ bầu không khí vi diệu giữa hai người.
“Báo cáo! Đội trưởng!”
Bên ngoài truyền đến giọng nam trẻ tuổi.
Nghe tiếng, Tần Tam Dã lập tức xoay người ra mở cửa.
Anh không cho người ngoài bước vào mà khép cửa lại rồi đi ra ngoài, những tiếng trò chuyện mơ hồ vang lên qua cánh cửa.
Giang Niệm không nghe rõ họ đang nói gì, chỉ là trong lòng dâng lên cảm giác tò mò khó diễn tả dành cho người đàn ông sẽ trở thành chồng cô.
Cô chớp mắt, theo bản năng nhìn cánh cửa phòng bệnh.
Tần Tam Dã đi ra không lâu thì quay lại, cánh cửa lại được đẩy ra.
Chỉ là lần này không phải chỉ một mình anh bước vào.
Trên tay Tần Tam Dã đang bế một đứa bé sơ sinh mặc yếm màu hồng phấn.
Dưới thân hình cao lớn rắn chắc của người đàn ông, đứa bé trông bé xíu như một món đồ chơi.
Thân thể nho nhỏ dán sát vào ngực anh, bàn tay mũm mĩm đang nắm phù hiệu trên vai bộ quân phục của anh.
Khí chất nghiêm cẩn và cứng rắn của Tần Tam Dã bỗng chốc bị đứa trẻ này làm dịu đi đôi phần.
Ánh mắt Giang Niệm lập tức bị hấp dẫn bởi đứa bé.
Con bé bám dính Tần Tam Dã như một chiếc móc khóa nhỏ xíu.
Từ góc nhìn của Giang Niệm, cô chỉ thấy được lưng bé cùng hai chỏm tóc nhỏ trên đầu.
Hai chỏm tóc buộc bằng dây thun hồng, sợi tóc mỏng mềm vểnh lên trời kết hợp cùng cái đầu tròn tròn phía sau nhìn đáng yêu không chịu nổi.
Chỉ là tâm trạng của đứa bé dường như không được tốt cho lắm.
Chỉ nhìn lưng nó thôi mà Giang Niệm cũng có thể cảm nhận được con bé đang rất uất ức.
Làm người ta không kìm được mà tưởng tượng, liệu có phải con bé đang mím cái miệng hồng mềm sắp khóc òa lên không?
Chết tiệt thật!
Chắc chắn là có ai đó bắt nạt nó rồi!
Tim Giang Niệm bỗng dưng thắt lại, trong lòng xót xa.
Cô không màng đến cơn đau âm ỉ trên trán và cơ thể còn yếu, vội vàng muốn xuống giường.
“Sao thế này? Con bé khóc à? Có ai bắt nạt con không? Mau cho em xem nào.”
“Đừng động đậy, đầu em vẫn còn bị thương.”
Tần Tam Dã thấy động tác của cô thì lên tiếng ngăn lại.
Một tay anh bế đứa bé, tay kia đặt lên vai Giang Niệm, sợ cô làm ảnh hưởng đến vết thương.
Bàn tay anh to và rắn chắc, lực rất mạnh.