So với việc đè ra dạy dỗ một trận thì cách này còn hữu hiệu hơn.
Đợi thêm một thời gian, biết đâu lại có thể dập tắt hoàn toàn cái ý định tìm Lâm Minh Huy trong đầu cô.
Nếu cô chịu nghe lời thì anh có thể dắt cô lên thành phố đi mua sắm ở trung tâm thương mại. Cô đòi mua lọ kem dưỡng hàng hiệu anh không biết đọc tên kia mấy lần rồi.
Tần Tam Dã vừa nghĩ vừa ngước mắt từ bụng Giang Niệm lên, cuối cùng lại nhìn gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn xinh đẹp của cô.
“Giang Niệm, em đang mang thai, trước khi sinh con ra thì tốt nhất nên an phận một chút. Chuyện ly hôn đừng nhắc đến nữa, anh sẽ không đồng ý.”
Giọng Tần Tam Dã trầm thấp, lạnh lẽo.
Từng câu từng chữ đều như mang theo mệnh lệnh và cảnh cáo.
Thế nhưng khi lọt vào tai Giang Niệm lúc này chỉ còn lại sững sờ và hoang mang tột độ.
Mang thai?
Ai mang thai cơ?
Chẳng lẽ là cô?
Làm sao có thể!
Khoan đã... không đúng... không đúng chút nào...
Cô hoàn toàn đờ đẫn, trong đầu vang vọng lại những lời nói lộn xộn mà mình từng nghe loáng thoáng khi còn hôn mê.
Cái người ba năm hai đứa trong miệng mọi người lại chính là cô!
Vì quá kinh ngạc, Giang Niệm ngồi bật dậy, chiếc chăn trắng trượt khỏi bờ vai mảnh mai.
Cô là một cô gái trẻ tuổi chưa từng yêu đương, nhưng vì sở hữu gương mặt quá mức xinh đẹp cùng đôi mắt yêu kiều như hồ ly, không ít người cho rằng cô là loại phụ nữ lẳng lơ chuyên quyến rũ đàn ông, là hồ ly tinh thời hiện đại.
Kết quả là những người theo đuổi cô chẳng có nổi một người đàn ông tử tế.
Thế nên Giang Niệm vẫn độc thân từ trong trứng nước.
Chưa từng nắm tay đàn ông, chưa từng sờ vào cơ ngực, càng chưa từng áp sát vào cơ bụng săn chắc của ai.
Cô chẳng khác gì tờ giấy trắng tinh khôi, vậy mà lại mang thai?
Còn là mang thai đứa thứ hai!
Cha đứa bé lại chính là người đàn ông đang đứng cạnh cô lúc này.
Nam thần lạnh lùng Tần Tam Dã, trai đẹp học viện quân sự danh tiếng lẫy lừng.
Không hiểu sao một luồng hơi nóng bỗng dâng trào, ập lên mặt Giang Niệm.
Chỉ trong chớp mắt làn da tái nhợt ban đầu của cô như nhuộm một tầng phấn mỏng, khiến đôi mắt vốn đã mê người càng trở nên long lanh rực rỡ.
Trong lúc đầu óc quay cuồng suy nghĩ, cơ thể Giang Niệm vô thức cử động. Bàn tay cô chẳng biết từ lúc nào đã đặt lên bụng.
Bàn tay trắng trẻo thon dài, nhẹ nhàng xoa lên bụng từng chút một, dịu dàng vuốt ve.
Cứ như sợ làm đứa bé trong bụng giật mình.
Giang Niệm nhìn bụng mình rồi bất ngờ ngẩng đầu nhìn Tần Tam Dã như muốn xác nhận, cô lên tiếng: “Có... có thai, là ý nói trong bụng em có em bé sao?”
Tần Tam Dã trầm giọng, dứt khoát đáp: “Đúng, em có thai rồi, là con của anh.”
Anh nghiến răng, nhấn mạnh những chữ cuối cùng.
Con của anh.
Tần Tam Dã không phải người dễ bị lời đồn làm lung lay. Anh chưa từng nghi ngờ sự trong sạch của Giang Niệm.
Đứa bé trong bụng cô chắc chắn là của anh.
Câu nói ấy như muốn in sâu vào lòng cô một dấu ấn, buộc Giang Niệm phải sớm chấp nhận hiện thực này.
Họ đã có đứa thứ hai, cho dù cô có phản ứng dữ dội như lúc mang thai lần đầu thì Tần Tam Dã cũng sẽ không lùi nửa bước.
Thế nhưng điều khiến Tần Tam Dã bất ngờ là sau khi nghe lời khẳng định đầy áp lực đó, Giang Niệm lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Không hề lộ ra vẻ chán ghét hay phản cảm với trẻ con, cũng không làm loạn lên.