Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé

Chương 5:

Trước Sau

break

Chỉ một đêm mà Giang Niệm đã mang thai.

Mang thai con anh thì chính là vợ anh.

Hai năm nay gạo nấu thành cơm không biết bao nhiêu lần, con cũng sinh rồi, vậy mà người phụ nữ này vẫn chưa chịu từ bỏ cái ý định vớ vẩn muốn lên thủ đô tìm Lâm Minh Huy.

Ba ngày hai bữa không gào đòi ly hôn thì cũng lén lút muốn bỏ trốn.

Người xưa nói rồi, vợ không nghe lời thì đánh một trận là ngoan ngay.

Tần Tam Dã không đánh vợ, nhưng mỗi lần Giang Niệm làm loạn khiến anh bực mình, anh chỉ cần đè cô xuống, dùng thân thể để dạy dỗ cô một trận.

Kiệt sức rồi thì Giang Niệm sẽ ngoan ngoãn trở lại.

Thân thể Giang Niệm mềm như nước, trắng muốt nõn nà, chỉ cần véo nhẹ hay chạm một chút là lập tức hằn vết đỏ.

Mềm mại vô lực, yếu ớt đến mức không chịu nổi chút mạnh tay nào.

Nếu ra tay hơi nặng thì cô sẽ nằm liệt giường một hai ngày, nhưng cũng vì thế mà những ngày sau sẽ biết điều hơn.

Đó là phương pháp mà Tần Tam Dã đã nghiệm ra suốt hai năm hôn nhân.

(Tuyệt đối không phải vì anh thèm khát cơ thể cô)

Hôm qua anh vừa dạy dỗ cô xong, ai ngờ người đáng lẽ ra không xuống nổi giường lại bắt đầu làm loạn tiếp.

Đáng ra anh không nên mềm lòng vì nước mắt của cô trên giường!

Là anh xuống tay chưa đủ mạnh!

Sau khi nhận được tin nhắn, Tần Tam Dã vẫn bình tĩnh hoàn thành buổi huấn luyện, điều khiển máy bay chiến đấu từ độ cao hàng nghìn mét nghiêng người hạ cánh vững vàng.

Thể chất anh vốn tốt, cường độ cao như thế mà hạ cánh xong cũng không thấy mệt.

Giải tán đội Phi Hành xong, Tần Tam Dã lập tức lái xe ra ngoài bắt người.

Vừa rời khỏi doanh trại, tin nhắn thứ hai của Lục Thành lại tới.

“Đội trưởng! Chị dâu bị xe tông trên đường, đầu va đập mạnh, máu chảy đầy mặt, vừa được đưa vào bệnh viện rồi.”

Tần Tam Dã siết chặt vô lăng, các đường gân xanh trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn.

Cơn giận vô cớ kìm nén trong ngực từ lúc nào đã trở nên phức tạp.

Vừa là nóng ruột, lại vừa lo lắng.

Giang Niệm thân thể yếu ớt, tay không thể xách, vai không thể vác, không chịu được khổ càng không chịu nổi đau. Mỗi lần anh mạnh tay một chút là cô đã nức nở rên rỉ không thôi.

Giờ đầu đầy máu thế kia, chẳng phải là bị dọa ngất rồi sao?

Tần Tam Dã đạp mạnh chân ga, chẳng mấy chốc đã tới bệnh viện.

Vừa bước vào sảnh anh đã gặp bác sĩ trưởng khoa phụ sản quen mặt là Chu Mộc Hoa.

Bác sĩ Chu vừa thấy anh liền chào hỏi: “Đội trưởng Tần, chúc mừng nhé!”

Tần Tam Dã nhíu mày, người phụ nữ ngốc đó còn đang cấp cứu mà chúc mừng cái gì?

Bác sĩ Chu tiếp lời: “Vợ anh lại có thai rồi, đã được hai tháng. Đội trưởng Tần sắp làm cha lần nữa rồi...”

Những lời sau đó Tần Tam Dã căn bản không buồn nghe.

Anh sải bước dài, lập tức lao vào hành lang khu bệnh phòng.

Cơn giận âm ỉ trong ngực không biết từ lúc nào đã tan biến, chỉ còn lại sự lo lắng cho Giang Niệm.

Anh vội vã xông vào phòng bệnh, vừa thấy Giang Niệm đã nghe cô mở miệng gọi hai chữ “đàn anh”.

Tần Tam Dã làm sao có thể không tức giận.

Ánh mắt anh lướt từ khuôn mặt Giang Niệm xuống cái bụng đang được chiếc chăn mỏng phủ kín, rồi dừng lại ở đó.

Nơi đó lại một lần nữa mang thai con của anh.

Giang Niệm đã mang thai.

Mang thai, sinh con, ở cữ...

Phụ nữ bụng to thì không đi đâu được, ít nhất cũng phải ngoan ngoãn cả năm trời.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc