Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé

Chương 10:

Trước Sau

break

Cơ thể trẻ nhỏ còn chưa phát triển hoàn chỉnh, nhiều thịt lại mềm nhũn như không có xương, người bình thường bế lên thường không biết cách xử lý.

Vậy mà động tác của Giang Niệm lại thành thạo và chuẩn xác đến ngạc nhiên.

Cô ôm Tiểu An Bảo áp vào ngực, bàn tay còn khẽ vỗ nhẹ lên lưng.

Ánh mắt cô đầy ắp yêu thương.

Cho dù trên mặt đứa bé có vết bớt làm người ta khó chịu, nhưng trong mắt cô đó vẫn là bảo vật quý giá nhất.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay bé xíu, rồi lại chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn, ghé sát hít lấy hương sữa thơm ngát trên người bé.

Từng cử động đều dịu dàng và đầy ấm áp.

Được Giang Niệm ôm vào lòng, Tiểu An Bảo như tìm lại được cảm giác từng có trong bụng mẹ.

Chín tháng mười ngày nằm ở nơi ấm áp đó, rời đi rồi vẫn chưa từng tìm được cảm giác yên bình ấy lần nào nữa.

Mãi đến giờ cuối cùng cũng gặp lại.

Lồng ngực của mẹ mềm mại lại thơm thơm, đó là nơi cô bé thích nhất.

Tiểu An Bảo trong lòng Giang Niệm co người lại, bàn tay nhỏ khẽ níu lấy áo cô, vành mắt càng lúc càng đỏ.

Tiếng khóc thút thít bật ra.

“Hức... hức... hức...”

Tiểu An Bảo mím chặt môi, nấc lên khe khẽ.

Đứa bé này ngoan ngoãn đến mức ngay cả khóc cũng nhỏ nhẹ đến vậy.

Điều đó làm Giang Niệm càng thêm xót xa.

“Đừng khóc, con ngoan đừng khóc... An An của mẹ không sao rồi, có mẹ ôm là ổn thôi!”

Giang Niệm vừa nhẹ giọng dỗ dành vừa khẽ đung đưa cánh tay, mang lại cho đứa nhỏ nhiều cảm giác an toàn hơn.

Tiểu An Bảo ôm chặt ngực Giang Niệm không buông, lông mi dài ướt đẫm vì nước mắt, gương mặt nhỏ xíu cũng ướt sũng.

Cô bé khóc thút thít, vừa nức nở vừa dụi đầu vào trước ngực Giang Niệm.

"Hu hu... mẹ ơi... hu hu..."

Giang Niệm mặc một chiếc váy liền tay ngắn, hàng cúc chạy dài trước ngực.

Vì bị An Bảo dụi đầu liên tục mà cổ áo đã hoàn toàn xộc xệch, để lộ một khoảng da thịt trắng như tuyết. Nhưng cô không để ý tới chuyện đó, cô đang rối bời hoảng hốt.

Rõ ràng đã bế lên dỗ dành rồi, vậy mà An Bảo không những không nín, ngược lại càng khóc to hơn.

Giang Niệm tuy có lý thuyết phong phú nhưng chưa từng thực sự dỗ trẻ con.

Trong lòng rối loạn, cô chỉ biết ngẩng đầu lên sốt ruột cầu cứu người đàn ông đang đứng cạnh.

Đôi mắt hoa đào mê người nọ giờ đây cũng ngập đầy lo lắng và bối rối.

"Tần Tam Dã, anh mau nhìn xem An An sao lại thế này? Tại sao khóc mãi không dừng? Có phải bị bệnh rồi không?"

Tần Tam Dã bắt gặp ánh mắt căng thẳng của cô, anh thu hết chúng vào mắt.

Dù vậy sự cảnh giác trong lòng anh với Giang Niệm vẫn chưa hề giảm bớt.

Cô bình thường đến cả ôm con cũng chẳng buồn làm, mỗi khi An An đến gần lại đẩy ra như thể gặp phải dịch bệnh.

Đột nhiên thay đổi thế này, lỡ như lại đang diễn trò thì sao?

Trước đây cũng từng xảy ra những chuyện như thế.

Nếu đây là giả thì sao?

Chỉ cần liên quan đến Tiểu An Bảo, Tần Tam Dã tuyệt đối không cho phép bất cứ rủi ro nào.

Trong lòng anh rất mâu thuẫn.

Anh không vạch trần lớp ngụy trang của Giang Niệm ngay, ngược lại còn nảy sinh ý định thử dò xét.

Anh muốn xem rốt cuộc cô đang làm gì, có thể làm đến mức nào.

Đôi mắt lạnh của người đàn ông thoáng hiện một tia xảo quyệt.

Giọng nói trầm thấp từ tính lại một lần nữa vang lên.

Tần Tam Dã nghiêm túc nói: "An An đói rồi, em cho con bú là được."

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc