Giang Niệm đang nói mớ.
Tần Tam Dã không khỏi tò mò không biết cô mơ thấy gì mà cả khi ngủ vẫn cười được như vậy.
Anh cúi người xuống, bóng dáng cao lớn nghiêng về phía trước tạo thành một vầng bóng bao trùm lên hai mẹ con.
Giang Niệm không hề hay biết những chuyện đang xảy ra, vẫn đắm chìm trong ký ức của giấc mơ.
Cô vô thức thì thầm: “Đàn anh...”
Khoảnh khắc đó, vẻ dịu dàng trên gương mặt Tần Tam Dã vụt tắt, thay vào đó là ánh mắt lạnh lẽo quen thuộc phủ kín chân mày và khóe mắt.
Môi anh mím chặt.
Anh không nghe rõ cô nói gì trước đó, nhưng hai chữ “đàn anh” thì lại nghe rành rọt, rõ ràng không sai một chút nào!
Là một người lính được huấn luyện bài bản, anh tuyệt đối không thể nghe lầm!
Một ngọn lửa giận bùng lên dữ dội trong lồng ngực.
Đàn anh!
Lại là đàn anh!
Giang Niệm tỉnh lại trong bệnh viện, câu đầu tiên cũng là gọi “đàn anh”.
Bây giờ đến cả trong mơ cô vẫn đang gọi “đàn anh”.
Ánh mắt Tần Tam Dã như thiêu đốt, anh nhìn chằm chằm vào gương mặt say ngủ yên bình của Giang Niệm.
Người đàn ông đang ghen đến phát cuồng, giọng khàn khàn, thấp giọng chất vấn: “Lâm Minh Huy đó thật sự tốt đến vậy sao? Tốt đến mức em không thể quên được à? Giang Niệm, đừng quên bây giờ em là vợ của anh!”
Không chỉ là vợ!
Còn là mẹ của hai đứa con anh nữa!
Giang Niệm muốn bỏ trốn với Lâm Minh Huy? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Anh tuyệt đối không đời nào buông tay!
Ánh mắt người đàn ông ngày càng phủ đầy chiếm hữu.
Gương mặt Giang Niệm gần trong gang tấc, ngay lúc đôi môi cô mấp máy định bật ra lời nào đó...
Người đàn ông cao lớn cúi người xuống thật thấp, hôn mạnh lên môi cô.
Anh không muốn nghe thì chặn lại là được.
Nụ hôn của Tần Tam Dã mang theo mùi vị đặc trưng của chính anh.
Mạnh mẽ, ngang tàng, chiếm giữ.
Muốn khiến mọi thứ thuộc về anh, từ trong ra ngoài đều mang dấu ấn riêng của anh.
Giang Niệm ngủ mơ màng, thân thể mềm nhũn nằm im bất động, cô xinh đẹp như một con búp bê sứ.
Đừng nói là phản kháng, đến ý thức còn lơ mơ không rõ.
Cô ngoan ngoãn, hoàn toàn mặc anh muốn làm gì thì làm, cứ như đang ngầm cho phép anh vậy.
Còn vì lẩm bẩm trong mơ nên miệng cô khẽ hé mở.
Trong trạng thái “cho phép” ấy, chỉ càng khiến khát vọng trong lòng Tần Tam Dã trở nên cuồng nhiệt hơn.
Anh hận không thể nuốt chửng cô vào bụng.
Dưới ánh bình minh, nụ hôn dây dưa luyến lưu kéo dài thật lâu.
Mãi đến khi Tần Tam Dã phát hiện Giang Niệm có dấu hiệu giãy giụa, rên khe khẽ như mèo con sắp tỉnh dậy, anh mới thoáng có chút xót thương.
Anh bảo cô cứ ngủ tiếp, rốt cuộc cũng chịu rời khỏi bờ môi cô.
Sự ngoan ngoãn của Giang Niệm đã xoa dịu phần nào ngọn lửa ghen tuông âm ỉ trong lòng anh.
Dù trong lòng cô nghĩ gì đi chăng nữa thì cô cũng chỉ có thể ở lại bên cạnh anh, sinh con cho anh!
Tần Tam Dã cong môi nở một nụ cười thoả mãn rồi đứng dậy.
Ngẩng đầu lên, anh bắt gặp một đôi mắt tròn xoe, long lanh như nước.
Không biết từ khi nào Tiểu An Bảo đã tỉnh giấc, đang ngồi trên giường, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cha mẹ, khuôn mặt bầu bĩnh ngơ ngác vô cùng đáng yêu.
Ánh mắt trong veo, hồn nhiên chẳng hề hay biết mình vừa bắt gặp chuyện tốt giữa cha mẹ.
Khi thấy Tần Tam Dã ngẩng đầu nhìn mình, bé con lập tức cất tiếng gọi mềm mại: “Cha...”
“Suỵt.”