Giang Niệm nghỉ ngơi nửa ngày rồi lại tiếp tục quay về huấn luyện quân sự.
Từ sau hôm đó ánh mắt sắc bén ấy lại càng thường xuyên dừng lại trên người cô hơn trước.
Cô vẫn chưa tìm được cơ hội để trực tiếp cảm ơn Tần Tam Dã thì đợt huấn luyện đã kết thúc.
Tần Tam Dã quay lại trường quân đội, trường theo chế độ quản lý khép kín nên người bên trong không thể ra ngoài, người bên ngoài cũng không thể vào.
Dù không còn thấy bóng dáng anh, nhưng những lời đồn về anh thì lan truyền khắp nơi trong đám sinh viên.
“Mọi người không thấy thầy Tần của chúng ta trẻ ghê à? Thầy ấy là sinh viên trường quân sự bên cạnh đó, Học viện Không quân, năm nay mới lên năm tư, còn chưa tốt nghiệp!”
“Không quân á? Lái máy bay chiến đấu ấy hả? Mặc đồ rằn ri đã thấy ngầu rồi, nếu mặc đồng phục không quân thì chẳng phải đẹp phát sáng luôn sao.”
“Còn gọi là thầy Tần gì nữa, hết huấn luyện rồi thì phải gọi là anh Tần chứ! Là đàn anh đấy! Trường Y tụi mình với bên trường quân đội còn hay tổ chức giao lưu, biết đâu có dịp gặp anh Tần thì sao?”
“Giao lưu á? Có thể giao lưu với anh Tần sao? Đăng ký ở đâu? Tôi muốn là người đầu tiên!”
Giang Niệm lặng lẽ nghe bạn bè bàn tán, trong lòng khe khẽ gọi thầm: "Anh Tần..."
Cách xưng hô này chẳng hiểu sao lại mang theo chút gì đó thân mật lạ lùng.
Cô đã âm thầm gọi như thế trong lòng không biết bao nhiêu lần.
Trong những giấc mơ, ký ức cứ trở đi trở lại.
Giang Niệm vẫn say ngủ, hết lần này đến lần khác mơ thấy khoảnh khắc cô ngất đi trên sân tập rồi được bế lên bằng tư thế công chúa.
Một lần nữa cô lại tựa sát vào lồng ngực Tần Tam Dã.
Dù chỉ là mơ, nhưng cảm giác cơ ngực rắn chắc kia lại hiện lên rõ ràng.
Mà lần này lại càng nóng rực hơn.
Cứ như là da kề da, bốc lửa rừng rực.
...
Tối hôm đó Tần Tam Dã tham gia huấn luyện bay đêm.
Tới khi trời vừa hửng sáng, cả đại đội bay mới kết thúc luyện tập.
Các binh sĩ trở về doanh trại, Tần Tam Dã không yên tâm về Giang Niệm và Tiểu An Bảo nên đã lập tức quay về khu nhà gia đình.
Trong nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Anh bước rất khẽ, đẩy cửa bước vào nhà, lập tức nhìn thấy một khung cảnh khiến tim mình chấn động.
Giang Niệm và bé con trên giường vẫn còn say giấc, đầu tựa đầu, vai kề vai, hai gương mặt trắng trẻo xinh xắn giống nhau như đúc.
Có lẽ trong chăn hơi nóng nên mặt bé đỏ hây hây như một quả táo chín.
Một tay Giang Niệm còn đặt lên người con gái nhỏ, ôm trọn trong lòng che chở.
Mẹ con họ dưới ánh sáng ban mai lại gần gũi khắng khít đến thế, khung cảnh dịu dàng ấm áp như một bức tranh sơn dầu.
"Vợ con, giường ấm", bốn chữ này giờ đây đã trở thành hiện thực.
Suốt hai năm kể từ khi kết hôn, Tần Tam Dã chưa từng thấy khung cảnh nào yên bình đến thế. Tim anh đập thình thịch, từng nhịp như trống dồn.
Đây là vợ anh, là con gái anh.
Là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Ánh mắt Tần Tam Dã bất giác trở nên dịu dàng, tha thiết.
Anh bước đến bên giường, gần như không phát ra tiếng động. Đôi mắt sâu thẳm không nỡ rời khỏi bóng dáng của Giang Niệm, cứ thế lặng lẽ nhìn thật lâu.
Trong khoảng lặng ấy, đôi môi Giang Niệm chợt mấp máy, màu hồng nhạt mềm mại đến mức làm người ta muốn hôn một cái.
Khóe môi cô khẽ cong lên như đang mỉm cười. Môi cô hé mở, mấp máy nhẹ nhàng, giống hệt lúc nói chuyện ê a với bé con.