Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé

Chương 28:

Trước Sau

break

Ban đêm.

Giang Niệm ôm đứa trẻ mềm mại thơm tho trong lòng, lại tìm lại được miếng ngọc bội đã mất.

Vì thế đêm đầu tiên sau khi xuyên không cô không thấy thấp thỏm hay bất an, mà ngược lại cảm thấy thỏa mãn lạ thường.

Cô ngủ rất ngon, còn bắt đầu nằm mơ.

Giang Niệm mơ thấy lần đầu tiên gặp Tần Tam Dã.

Lúc ấy Tần Tam Dã vẫn chưa phải là “đàn anh Tần”, mà là “thầy Tần”.

Đó là ngày khai giảng đại học.

Giang Niệm theo học tại một trường y hàng đầu. Như bao trường khác, sinh viên năm nhất đều phải tham gia huấn luyện quân sự.

Ngay bên cạnh trường y của cô là một học viện quân sự.

Ban giám hiệu giữ đúng tinh thần tận dụng nguồn lực tại chỗ, trực tiếp mời người từ trường quân sự bên cạnh đến hướng dẫn tân sinh viên.

Dưới cái nắng tháng chín chói chang.

Giang Niệm buộc tóc đuôi ngựa thấp, mặc bộ quân phục rằn ri, cô để mặt mộc, đứng nghiêm chỉnh trong đội hình lớp.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc quân phục xanh đậm, dáng cao chân dài, thân hình rắn rỏi đang sải bước về phía đội của họ.

Anh càng đến gần, gương mặt tuấn tú dưới chiếc mũ lính cũng dần hiện rõ, nét đẹp sắc sảo làm người ta không thể rời mắt.

Người đàn ông dừng lại trước hàng ngũ, ánh mắt đen sâu thẳm lướt qua từng người.

Chỉ một ánh nhìn mà khí thế đã làm người khác phải nín thở, cũng khiến không ít nữ sinh rung động trong lòng.

Người đó chính là Tần Tam Dã.

“Tôi là Tần Tam Dã, là huấn luyện quân sự của lớp các em.”

Màn giới thiệu ngắn gọn dứt khoát, không một lời dư thừa.

Sau đó là những chuỗi ngày huấn luyện gian khổ như đứng nghiêm, bước đều, xếp đội hình, bò trườn...

Thời tiết gay gắt kéo dài cùng những giờ học phơi mình dưới nắng đã trở thành nỗi ám ảnh của đám sinh viên.

Nhưng thầy giáo quân sự của họ là người đẹp trai nhất trong tất cả các thầy huấn luyện!

Chỉ cần được ngắm anh thêm vài lần, coi như cũng là một kiểu đền bù.

Đợt huấn luyện ấy với Giang Niệm là một ký ức khó quên.

Không chỉ vì cực nhọc, mà bởi suốt nửa tháng đó cô lại đúng vào kỳ kinh nguyệt.

Trong lúc đứng nghiêm, không ít lần cô khó chịu suýt nữa là ngất xỉu.

Cơ thể yếu ớt khẽ lảo đảo, lập tức có một ánh mắt lạnh lẽo sắc bén chiếu thẳng về phía cô.

Giang Niệm chỉ còn cách cắn răng chịu đựng, nín thở đứng thẳng tắp, cứ thế gắng gượng suốt ba ngày.

Đến ngày thứ tư, cô vừa mệt vừa mất nước, lại thêm sự suy yếu do kinh nguyệt nên mồ hôi lạnh trên trán không ngừng túa ra.

Lần này cô thật sự không thể trụ nổi nữa.

Dù Giang Niệm rất không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn lịm đi trong cơn choáng váng.

Thân hình mảnh mai và yếu ớt của cô đổ thẳng xuống đất.

Khoảnh khắc ngất đi, ý nghĩ cuối cùng trong đầu cô không phải là xấu hổ, mà là chắc chắn sẽ rất đau.

Cô sợ đau nhất.

Nhưng cơn đau như dự đoán lại không xảy ra.

Một bóng dáng cao lớn không biết đã lao tới từ lúc nào nhanh chóng tiếp cận cô, đôi tay rắn chắc kịp thời đỡ lấy cơ thể đang đổ gục.

Giang Niệm ngã vào một lồng ngực rắn rỏi, đầy cơ bắp, ấm áp như mang theo mùi nắng.

Không bị đập xuống đất, thật sự là may mắn quá.

Giữa tiếng la hét của đám bạn cùng lớp, Giang Niệm hoàn toàn ngất lịm.

Lúc tỉnh lại cô đã ở trong phòng y tế của trường.

Bên cạnh cô là giáo viên phụ trách lớp. Từ miệng cô giáo cô mới biết, suốt quãng đường dài qua gần nửa ngôi trường, chính Tần Tam Dã đã ôm cô chạy thẳng vào phòng y tế.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc