Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé

Chương 22:

Trước Sau

break

Là mẹ rồi!

Tiểu An Bảo bật cười vui vẻ, để lộ mấy chiếc răng nhỏ lấp ló trong miệng.

Không ăn kẹo mà lòng vẫn ngọt lịm.

...

Giang Niệm mặc áo khoác cho Tiểu An Bảo, bế bé tới một chiếc ghế cao.

Gọi là ghế nhưng nó lại giống xe đẩy cho bé ăn hơn.

Cô đặt con ngồi vào ghế rồi quay vào bếp lấy cháo gạo và trứng hấp còn đang để trên bếp ra, sau đó bắt đầu đút cho bé ăn.

Lần này không cần cho bú, Giang Niệm cũng thấy nhẹ nhõm.

Suốt quãng thời gian sau đó trong căn phòng sáng đèn, tiếng khen ngợi của Giang Niệm vang lên không dứt.

“Ôi chao, miếng to quá cơ! Cục cưng giỏi quá!”

“Ăn no để cao lớn nè, con gái mẹ sau này nhất định là cô bé xinh đẹp nhất!”

“Giỏi ghê, không hề làm rơi một chút nào, ăn sạch hết rồi! Phải thưởng cho An An một bông hoa đỏ mới được!”

Chỉ là chuyện đơn giản như ăn cơm thôi, mà qua miệng Giang Niệm lại trở thành một cơn mưa lời khen.

Cô bé thông minh như Tiểu An Bảo đương nhiên rất vui, ăn vừa ngoan vừa nghe lời, thỉnh thoảng còn ê a cười khúc khích.

Sau bữa ăn là đến lúc tắm rửa.

Tần Tam Dã từng nói nhà tắm hết nước nóng, không thể tắm được.

Nhưng Giang Niệm ban ngày tới bệnh viện, cảm thấy người dơ nên đã dùng nước nóng còn lại trong phích pha vào chiếc chậu mặt in hoa đỏ để lau rửa sơ qua.

Khi cô đang vệ sinh thân thể, Tiểu An Bảo được đặt trong không gian quây bằng chăn, tha hồ bò lổm ngổm.

Giang Niệm lấy trong tủ ra một bộ đồ ngủ, là áo dài tay và quần dài bằng vải bông, chất vải cực kỳ tốt, vừa mềm vừa ấm.

Có thể thấy điều kiện vật chất của nguyên chủ cũng khá ổn.

Cô tắm rửa xong xuôi, lại bưng chậu nước nóng vào phòng chuẩn bị lau người cho Tiểu An Bảo.

Tiểu An Bảo được Tần Tam Dã nuôi rất tốt, thịt mềm mịn, cởi áo ra liền lộ ra làn da trắng mịn của em bé, nhìn chẳng khác nào một cục bánh nếp tròn vo vừa mịn màng vừa đàn hồi.

Giang Niệm không nhịn được đưa tay sờ thử, cảm giác mềm mại ấy thậm chí còn mịn hơn cả tàu hũ non pha sữa.

Tiểu An Bảo bị Giang Niệm sờ nhột nên cười khanh khách, thân hình nhỏ nhắn lăn lộn trong lòng cô, cựa quậy không ngừng.

Giang Niệm cũng mỉm cười theo.

“Ha ha ngoan nào cục cưng, đừng nghịch nữa, mẹ sắp ôm không nổi con rồi đây. Nào, mình lau mặt trước nhé, rồi rửa tay nào. Phải là em bé biết giữ vệ sinh mới được nha, tiếp theo là...”

Khăn mặt ấm áp, ẩm ướt nhẹ nhàng lướt qua làn da mềm mại như sữa của bé con.

Tiểu An Bảo rất ngoan, Giang Niệm dỗ gì là nghe nấy, thật sự nằm yên không động đậy.

Khi chiếc khăn lướt qua ngực bé, Giang Niệm vô tình thấy một sợi dây đỏ đeo trên cổ Tiểu An Bảo.

Ban đầu cô cứ nghĩ là một cái bùa bình an nào đó, nhưng khi vén áo ra, một miếng ngọc sáng ngời lộ ra khiến cô bất giác sững sờ.

Giang Niệm trừng lớn mắt, không thể tin nổi vào những gì mình đang thấy.

Ánh mắt cô dán chặt vào miếng ngọc đang treo trên sợi dây đỏ ấy.

Đó là một miếng ngọc tròn, hình dáng giống như chiếc khóa bình an. Nhỏ xíu, chất ngọc trong veo, mượt mà dịu tay, chất lượng chẳng khác gì ngọc mỡ cừu thượng hạng.

Mà điều khiến Giang Niệm kinh ngạc chính là cô quá quen thuộc với miếng ngọc này.

Bởi vì trước khi xuyên sách cô cũng có một cái giống hệt như vậy.

Kiếp trước khi Giang Niệm còn nhỏ, bà nội đã đích thân đeo cho cô một mặt ngọc, đồng thời dặn dò: “A Niệm, miếng ngọc này là bảo vật truyền đời của nhà họ Giang ta, chỉ truyền lại cho người hữu duyên trong dòng tộc. Bà thấy con có duyên với nó nên giờ giao lại cho con. Con nhất định phải giữ nó bên mình, nó sẽ bảo vệ con được bình an.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc