Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé

Chương 21:

Trước Sau

break

Cơ thể nhỏ nhắn co lại, tay nắm chặt lấy chăn, môi mím chặt, đôi mắt đầy dè chừng nhìn Giang Niệm.

Chỉ sau một giấc ngủ, Tiểu An Bảo lại trở về như lúc ban đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo phúng phính giờ thoáng vẻ sợ hãi.

Con bé sợ mẹ.

Cảnh tượng ấy khiến tim Giang Niệm nhói lên từng hồi.

Tiểu An Bảo quả không hổ là con gái của Tần Tam Dã, cảnh giác cũng cao chẳng kém gì anh.

Giang Niệm hiểu rõ băng dày ba thước không phải một ngày mà thành, cô muốn làm tan lớp băng này, xóa đi tổn thương trong quá khứ đâu phải chỉ cần cho bú một lần là xong.

May mà An An còn nhỏ, cô còn nhiều thời gian.

Giang Niệm dịu dàng tiến lại gần: “Bé con, là mẹ đây.”

“Con tỉnh rồi à, có đói bụng không? Mẹ đút con ăn nha?”

“Đừng sợ, những chuyện trước kia sẽ không xảy ra nữa đâu. An An là cục cưng của mẹ mà.”

Trong giọng nói dịu dàng tha thiết, Tiểu An Bảo ngồi trên giường cũng dần mềm lòng.

Khóe môi mím chặt bắt đầu buông lỏng, ánh mắt nhìn Giang Niệm cũng dần mang theo khát khao.

Trẻ con dù nhỏ nhưng vẫn hiểu được lời người lớn, càng cảm nhận được tình yêu tràn đầy trong từng câu từng chữ của Giang Niệm.

Giang Niệm vừa mừng vừa tự hào, cô lấy ra chiêu cuối cùng, cũng là đòn sát thương ngọt ngào nhất.

“Cục cưng có muốn mẹ bế không?”

Giang Niệm không vội vàng ôm lấy con, mà chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra với Tiểu An Bảo, mở rộng vòng tay.

Khuôn mặt nhỏ xíu còn phảng phất nét ngây thơ, đôi mắt to tròn đen láy lập tức ánh lên tia sáng lấp lánh.

Vừa rồi dường như cô bé đã mơ, trong giấc mơ có mùi sữa ngọt ngào, còn có một vòng tay thật ấm áp, mềm mại.

Mẹ đã ôm cô bé rất lâu, rất lâu.

Cô bé muốn được ôm mẹ.

Tim Tiểu An Bảo rung rinh, cô bé liếc nhìn Giang Niệm rồi lại len lén nhìn về phía sau cô.

Ánh mắt nhỏ bé ấy như đang tìm kiếm Tần Tam Dã.

Trống không...

Cha không có ở đây.

Liệu có thể tin mẹ được không?

Tiểu An Bảo rối rắm, những ngón tay nhỏ bé siết chặt lại theo từng đợt lưỡng lự.

Dù bối rối là vậy, ánh mắt cô bé vẫn không rời khỏi người Giang Niệm.

Giang Niệm vẫn dang tay, chưa từng buông xuống, vòng tay cô mở ra dịu dàng, nụ cười ngọt ngào như gió xuân dịu nhẹ trên khuôn mặt.

Giống hệt trong mơ.

Tiểu An Bảo không kìm được nữa, đôi mắt đen lay láy đảo một vòng, thân thể nhỏ xíu từ từ nghiêng về phía Giang Niệm.

“Mẹ... ôm...”

Chỉ một hành động nhỏ thôi cũng lập tức lọt vào mắt Giang Niệm.

Cô mỉm cười hạnh phúc.

Không để con phải chủ động thêm nữa, Giang Niệm bước nhanh tới dang tay ôm trọn Tiểu An Bảo trên giường, siết chặt vào lòng.

Cô cúi xuống hôn thật kêu lên khuôn mặt bé bỏng thơm mùi sữa của con.

Chụt!

Nụ hôn của Giang Niệm rơi đúng lên vết bớt đỏ giữa trán Tiểu An Bảo, cô hoàn toàn không thấy ghét bỏ.

“Con đúng là em bé ngoan của mẹ! Mẹ yêu An An nhất, yêu hơn bất kỳ ai khác. Trước kia là mẹ sai, mẹ xin lỗi An An. An An tha thứ cho mẹ nhé?”

Chỉ trong chốc lát mà khoảng cách lạnh nhạt giữa hai mẹ con đã bị phá vỡ hoàn toàn bởi một cái ôm chủ động từ Giang Niệm.

Có điều gì đó đang dần thay đổi.

Khi được bế lên, thân thể nhỏ bé của Tiểu An Bảo lập tức khựng lại giữa không trung, đôi tay nhỏ siết chặt lấy áo Giang Niệm vì căng thẳng.

Nhưng khi được hơi ấm bao trùm, tay bé bắt đầu thả lỏng rồi nhẹ nhàng vòng qua cổ Giang Niệm.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc