Tần Tam Dã gật đầu: “Được rồi.”
Vừa nói xong, anh cầm lấy đôi đũa mà Giang Niệm vừa đặt xuống, cô còn tưởng anh định dọn bàn, ai ngờ anh lại bưng hộp cơm lên bắt đầu ăn.
Giang Niệm khựng lại.
Khoan đã!
Toàn bộ chỗ này đều là cơm thừa canh cặn cô đã ăn dở!
Cả đôi đũa kia cũng chính là đôi cô vừa dùng!
Giang Niệm bỗng cảm thấy lồng ngực nóng rực, hoảng hốt nhìn về phía Tần Tam Dã, môi khẽ mấp máy: “Anh chưa ăn gì à?”
“Ừm, vội đến bệnh viện nên lỡ mất giờ cơm.”
Tần Tam Dã đáp bằng giọng điệu thản nhiên.
Thế nhưng ngực Giang Niệm như bị ai đó đập mạnh một cái, nghẹn ngào, vang lên từng nhịp nặng nề.
Người đàn ông này chẳng bao giờ nói gì, nhìn qua thì lạnh lùng xa cách nhưng lại luôn âm thầm chăm sóc cô từng chút một.
Ở bệnh viện thì hỏi cô có đau vết thương không, ra ngoài thì khoác áo cho cô. Rõ ràng bản thân đang đói meo, vậy mà lại đưa cho cô bát cơm trắng đầu tiên còn nóng hổi.
Một người chồng như vậy, e rằng cả thiên hạ cũng chẳng tìm được người thứ hai.
Giang Niệm cảm nhận rõ ràng nhịp tim của mình lệch hẳn mấy nhịp, hai vành tai cũng bắt đầu đỏ ửng.
Tần Tam Dã vừa ăn vừa nhồm nhoàm nuốt, động tác nhanh nhẹn gọn gàng. Anh đã quen với nếp sống trong quân đội nên bữa ăn lúc nào cũng nhanh gọn dứt khoát.
Chớp mắt đã quét sạch hai hộp cơm như gió cuốn mây tàn.
Anh ăn sạch sành sanh, không chừa lại dù chỉ một hạt cơm.
Đặt hộp xuống xong anh lại đứng dậy thu dọn sơ qua, rồi dặn dò Giang Niệm: “Chỗ trứng hấp còn lại anh để trong bếp giữ ấm rồi. Nếu An An tỉnh em có thể cho con ăn một chút, nhưng đừng cho nhiều quá, con vẫn chưa ăn được đồ nặng mùi.”
“Trong bếp còn có cháo gạo cũng đang giữ ấm trên bếp, đó là bữa tối của An An. Nếu đến tám giờ con chưa dậy thì em gọi con dậy ăn, không thì nửa đêm tỉnh giấc sẽ quấy không ngủ lại được.”
“Tối nay đơn vị có huấn luyện, anh không về. Em nhớ tự chăm sóc bản thân, ngủ sớm một chút.”
Lời dặn gãy gọn rõ ràng, nhưng khi nhắc đến con gái, Tần Tam Dã lại rất cẩn trọng và chu đáo.
Anh khoác lại áo quân phục, cài từng chiếc cúc áo, dáng vẻ trở lại y hệt như lần đầu Giang Niệm gặp anh.
“Ừ, em biết rồi. Anh nhớ giữ an toàn, về sớm nhé.”
Ánh mắt Giang Niệm dõi theo bóng anh rời khỏi cửa, rồi lại thấy anh quay trở vào.
Đôi mắt đen sâu thẳm, ánh nhìn nghiêm nghị lại lần nữa rơi lên người cô.
Tần Tam Dã lại dặn thêm một câu: “Bên ngoài khu nhà gia đình có lệnh giới nghiêm, cũng có lính gác, em đừng ra ngoài.”
Cửa đóng lại, bóng dáng Tần Tam Dã khuất hẳn.
Lúc này Giang Niệm mới bàng hoàng nhận ra.
Câu nói cuối cùng kia vừa là nhắc nhở, cũng vừa như một lời cảnh cáo.
Tựa như đang nói: Giang Niệm, em chạy không thoát đâu.
Giang Niệm mím môi, lẩm bẩm phản bác trong không khí: “Hứ, ai nói là em muốn chạy?”
Cô không có giấy giới thiệu hay chứng minh thân phận, muốn ra ngoài vào thời buổi này chẳng khác gì tìm đường chết.
Cô đâu có ngốc như nguyên chủ!
Huống hồ một người chồng tốt thế này, cô còn chưa hưởng thụ đủ nữa là.
Tần Tam Dã vừa rời đi, trong phòng đã vang lên tiếng động khe khẽ.
Là tiếng bi bô của bé con.
Giang Niệm cuống cuồng chạy vào phòng ngủ.
Trên chiếc giường lớn, cô con gái nhỏ đã tỉnh giấc.
Tiểu An Bảo ngồi dậy, đôi mắt to tròn mở to nhìn quanh căn phòng quen thuộc. Thấy Giang Niệm bước vào, con bé chớp chớp hàng mi dài rồi lại co người, trở về dáng vẻ ban đầu.