Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé

Chương 19:

Trước Sau

break

Những con tép nhỏ được phơi khô, khi hấp cùng trứng chỉ cần rắc lên một chút là đã có thể làm dậy hương vị, khiến món trứng mềm mịn trở nên đậm đà hơn hẳn.

Cả nguyên chủ lẫn Giang Niệm đều rất yêu thích món này.

Nhưng căn tin của đơn vị sao lại nấu trứng hấp tép khô?

Chẳng lẽ là Tần Tam Dã biết cô thích nên cố ý làm riêng cho cô?

“Ục ục.”

Chưa kịp nghĩ nhiều, mùi thơm ngào ngạt đã khiến lục phủ ngũ tạng của Giang Niệm đồng loạt biểu tình.

Tối qua cô vừa mệt vừa buồn ngủ, thân thể rã rời đau nhức lại còn “bỏ nhà ra đi”, sau đó gặp tai nạn phải nhập viện.

Cả ngày hôm nay chỉ tạm chống đói bằng vài cái bánh quy lót dạ, hầu như chẳng ăn gì ra hồn.

Bụng cô đói đến quặn thắt.

Giang Niệm xoa nhẹ chiếc bụng đang réo inh ỏi, rõ ràng đã đói cồn cào thế nhưng vẫn không vội vàng lao vào ăn, cũng không tham lam giành hết phần mình.

Ngược lại cô hơi ngẩng đầu, đôi mắt trong veo lấp lánh chăm chú nhìn Tần Tam Dã không rời.

Cô đang chờ được mời ăn cơm.

Dưới ánh đèn, gương mặt dịu dàng ấy lại khiến người ta cảm thấy ngoan ngoãn một cách lạ kỳ.

Ngoan hơn cả một cô bé nhỏ nhắn mềm mại.

Ngoan đến mức khiến người khác muốn đưa tay xoa đầu cô.

Tần Tam Dã khẽ siết chặt những ngón tay đang ngứa ngáy, đặt đũa xuống trước mặt Giang Niệm.

“Em đói rồi thì mau ăn đi.”

Giang Niệm cong môi cười, nụ cười ngọt ngào hiện rõ trên khóe môi. Cô vui vẻ cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn một cách ngon lành.

Hộp cơm đầy đặn, cầm trên tay thấy khá nặng, do đó cô cúi đầu chăm chú xúc từng muỗng ăn vào miệng.

Khoai tây xào thanh mát, đậu que kho khoai tây thấm vị đậm đà, còn dưa chua lại vô cùng bắt cơm.

Giang Niệm đang mang thai, lại đặc biệt thèm vị chua.

À còn có trứng hấp tép khô nữa...

Món đầu tiên cô ăn chính là trứng hấp tép khô.

Trứng vẫn còn âm ấm, vừa trôi xuống cổ họng đã cảm thấy cả người ấm lên, vị ngọt thanh lan tỏa khắp đầu lưỡi.

Ngon không cưỡng được!

Không ngờ bếp của đơn vị lại nấu ngon như vậy, mà còn có cả trứng nữa chứ!

Giang Niệm bỗng thấy thời đại này cũng không quá tệ.

Cô ăn liền một mạch đến khi bụng lưng lửng mới dừng lại, cảm giác no nê làm cô thấy mãn nguyện vô cùng, lúc này mới sực nhớ ra một chuyện.

Giang Niệm đặt đũa xuống, ánh mắt liếc sang người đàn ông bên cạnh.

“Tần Tam Dã, anh không ăn sao?”

Dù có ba hộp cơm nhưng chỉ có một phần cơm và một đôi đũa. Tần Tam Dã vẫn ngồi bên cạnh không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô ăn.

Giang Niệm đã dần quen với ánh mắt của anh, không còn lúng túng như lúc đầu nữa.

Tần Tam Dã lên tiếng: “Anh không đói, em cứ ăn đi.”

“Ừm, vậy được.”

Giang Niệm nghĩ chắc trước khi đến bệnh viện anh đã ăn ở đơn vị rồi, nên cũng không nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục ăn say sưa.

Một lúc sau.

Giang Niệm ăn no rồi.

Cô thuộc dạng bụng chim sẻ, ăn không nhiều, trong khi ba hộp cơm đầy ụ như thế thực sự là quá nhiều với cô.

Phần thức ăn trước mặt gần như không suy suyển là bao, hộp cơm chỉ bị khoét một góc nhỏ.

Cô xoa bụng, ánh mắt nhìn mâm cơm có chút khó xử, không muốn lãng phí nhưng lại thật sự ăn không nổi nữa.

Lúc này Tần Tam Dã mới lên tiếng: “Em ăn no rồi à?”

“Ừm, no rồi.”

“Trứng hấp còn ăn không?”

“Không ăn đâu, em thật sự không nuốt nổi nữa rồi.”

Giang Niệm vội vàng lắc đầu từ chối.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc