Ngoài kia có biết bao người phụ nữ tốt hơn, chen chúc nhau muốn gả cho Tần Tam Dã. Dù là tái hôn hay có con riêng thì bọn họ cũng chẳng ngại.
Ấy vậy mà Tần Tam Dã thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt lấy một lần.
Có lần Lục Thành ngỏ ý nhắc đến chuyện ly hôn, Tần Tam Dã đã nghiêm mặt cảnh cáo, bảo anh ta đừng xía vào chuyện nhà người khác.
Đó là ranh giới của Tần Tam Dã, ngay cả Lục Thành cũng không thể vượt qua.
Bất đắc dĩ Lục Thành đành phải chọn cách vòng vo.
Những lúc Tần Tam Dã bận rộn, Lục Thành sẽ để ý Giang Niệm nhiều hơn, sợ cô lại gây ra mấy trò lố lăng nào đó làm Tần Tam Dã mất mặt.
Nhắc đến Giang Niệm, Tần Tam Dã bất giác nhớ lại những biểu hiện kỳ lạ của cô ở bệnh viện.
Anh không nói gì nhiều với Lục Thành, chỉ đáp gọn: “Cô ấy không sao. Cậu lái xe về đơn vị đi, tôi về trước.”
Nói xong, anh xách hộp cơm dứt khoát xoay người xuống xe.
“Anh ba!”
Lục Thành nóng ruột, buột miệng gọi theo một tiếng.
Ánh mắt sắc lạnh của Tần Tam Dã lập tức quét tới.
Lục Thành vội sửa lời: “Đội trưởng, lại có thư nữa rồi, vẫn là của bên trên.”
Những lá thư đó đều là gửi cho Tần Tam Dã, nhưng người kia biết anh không tiện nhận nên cố ý bỏ thêm một lớp phong bì, chuyển tới tay Lục Thành.
Lục Thành không dám không nhận, lại chẳng dám mở ra xem, cảm giác không khác gì cầm củ khoai bỏng tay.
Anh ta gãi đầu, lẩm bẩm: “Vài tháng nay rồi, đây là bức thứ năm. Biết đâu có chuyện gấp thì sao. Đội trưởng, anh xem một chút đi?”
“Không xem.”
Tần Tam Dã lạnh giọng từ chối, thấy bộ dạng sốt ruột của Lục Thành, cuối cùng vẫn bổ sung thêm: “Giờ chưa phải lúc, khi nào đến lúc tôi sẽ lấy, cậu cứ giữ trước.”
“Vậy tôi giữ tạm, chắc chắn sẽ giấu kỹ. Bao giờ anh muốn xem thì...”
Lục Thành còn chưa nói hết câu là Tần Tam Dã đã đi khuất, bóng lưng nhanh chóng chìm vào màn đêm.
Lục Thành đứng lặng, tâm trạng rối bời.
Từ hai năm trước đến nay Tần Tam Dã vẫn luôn như thế.
Nhưng anh ta biết, mọi quyết định của Tần Tam Dã xưa nay chưa từng sai!
Nghĩ tới đó, Lục Thành nổ máy, chiếc xe jeep quân dụng nhanh chóng rời đi.
...
Trong nhà họ Giang.
Ánh đèn vàng vọt hắt xuống phòng khách.
Tần Tam Dã mở hộp cơm mang về, sắp xếp ngay ngắn trước mặt Giang Niệm.
Ba hộp cơm, một hộp đầy ắp cơm trắng suýt nữa tràn miệng. Một hộp khác đựng đồ ăn, có khoai tây xào sợi, khoai tây hầm đậu đũa và một nhúm dưa chua mặn.
Ba món ăn hết hai món là khoai tây.
Hộp thứ ba cuối cùng cũng có món ra hồn hơn một chút.
Là một phần trứng hấp.
Cả hộp đầy ắp, màu vàng óng ánh mềm mịn, lắc lư như thạch pudding.
Số lượng trứng nhiều đến thế, cả hộp to này chắc phải dùng tới ba quả trứng mới đủ.
Vừa nhìn thấy hộp trứng hấp, Giang Niệm theo phản xạ đã nuốt nước bọt.
Cô biết rõ ở thời đại này, lại còn là vùng biên giới Tây Nam thì vật tư vô cùng thiếu thốn.
Cho dù là Tần Tam Dã với quân hàm như vậy, có bỏ tiền ra nhờ bếp nấu riêng thì nhiều lắm cũng chỉ xin được thêm ba quả trứng. Còn như thịt kho tàu may mắn lắm nửa tháng mới có một bữa.
Dù bữa cơm chỉ đơn giản, nhưng tất cả món ăn đều còn nóng hổi, hạt cơm trắng ngần tơi xốp đã là điều hiếm thấy rồi.
Nhưng điều quan trọng hơn là trên mặt chén trứng hấp, Giang Niệm nhìn thấy vài sợi tép khô.