“Đội trưởng!”
Một giọng nam trẻ trung vang lên.
Người đến là Lục Thành.
Lục Thành theo Tần Tam Dã đã năm năm, hai người quen nhau từ khi mới vào quân ngũ, từng ngủ trên đất cỏ, từng cùng khiêng súng máy, cùng vào sinh ra tử trên chiến trường.
Cả hai đều là người từng trải qua mưa bom bão đạn.
Ba năm trước Lục Thành bị thương do trúng đạn ở tiền tuyến, suýt chút nữa mất mạng.
Chính Tần Tam Dã đã cõng Lục Thành lúc đó bị thương ở bụng đi bộ mấy chục cây số mới đưa được về doanh trại phía sau.
Mạng của Lục Thành là do Tần Tam Dã cứu về.
Họ không phải anh em ruột, nhưng còn hơn cả tình anh em ruột thịt.
Sau này Tần Tam Dã chuyển về quân khu Tây Nam, Lục Thành cũng đi theo. Hiện tại anh ta là một thành viên của đại đội Phi Hành.
Chỉ là hôm nay Lục Thành được nghỉ, không tham gia huấn luyện nên mới tình cờ gặp được Giang Niệm “bỏ nhà ra đi”, cũng chính mắt chứng kiến khoảnh khắc cô bị tai nạn.
Người tiết lộ tin tức cho Tần Tam Dã là anh ta, người đến nhà trẻ của cơ quan đón Tần An An cũng là anh ta, và người đưa Tần An An đến bệnh viện vẫn là anh ta.
Giọng nói mơ hồ mà Giang Niệm nghe thấy trong phòng bệnh chính là Lục Thành.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lục Thành lập tức quay về doanh trại.
“Đội trưởng, đây là cơm hộp anh dặn, tôi đã nhờ lão Dương bên tổ hậu cần nấu riêng, đảm bảo không nhầm đâu.”
Lục Thành đưa cho Tần Tam Dã ba hộp cơm bằng inox bạc đựng trong túi lưới màu be.
Tần Tam Dã nhận lấy, nói: “Làm phiền cậu rồi.”
“Đội trưởng, giữa anh với tôi còn khách sáo thế à, phiền gì chứ. An An sao rồi? Có khóc không? Hình như con bé bị bắt nạt ở nhà trẻ, lúc tôi đến đón mặt mũi tội nghiệp lắm, dỗ thế nào cũng không nín. Tôi còn đưa kẹo mà nó chẳng thèm ăn, làm tôi lo phát sốt.”
Vừa nhắc đến Tiểu An Bảo mềm mại đáng yêu, anh chàng độc thân chưa lập gia đình như Lục Thành cũng không giấu nổi vẻ xót xa.
“Không sao, An An được dỗ ngủ rồi.”
Tần Tam Dã nhớ tới dáng vẻ con gái nhỏ nhà mình ngủ say trên ngực Giang Niệm, biểu cảm thỏa mãn kia đâu chỉ là được dỗ yên, phải nói là hạnh phúc chưa từng có.
Còn cả chuyện Giang Niệm dễ dàng bị lừa...
Khi đó cảm giác ấm ức của Tiểu An Bảo là thật, nhưng cái lý do đói bụng thì là Tần Tam Dã bịa ra.
Dù vậy sữa cũng có tác dụng xoa dịu con bé, xét cho cùng cũng không hẳn là nói dối.
Cách tự lý giải của Tần Tam Dã rất hợp lý theo cách của anh, hoàn toàn chẳng để tâm chút mưu mẹo mình dùng với Giang Niệm.
Tần Tam Dã ngẩn người trong chốc lát.
Lục Thành lập tức truy hỏi: “Vậy chị dâu thì sao? Chị ấy có sao không, đầu vẫn ổn chứ? Không phải lại gây chuyện với anh nữa đấy chứ?”
Nhắc đến Giang Niệm, Lục Thành tuy vẫn lo lắng nhưng giọng điệu không còn dồn dập như ban đầu, trái lại còn pha lẫn tức giận.
Anh ta hiểu rõ mối quan hệ vợ chồng giữa Tần Tam Dã và Giang Niệm, cũng từng nghe phong thanh chuyện năm đó hai người bị bắt gian tại trận.
Anh ta thật sự không thể hiểu nổi vì sao một người là đại đội trưởng Phi Hành, tiền đồ rộng mở như Tần Tam Dã lại chọn kết hôn với loại phụ nữ như thế?
Người phụ nữ ấy ngoài khuôn mặt xinh đẹp thì chẳng có điểm nào xứng với Tần Tam Dã cả.
Nhiều lúc Lục Thành còn thấy chi bằng ly hôn cho rồi.