Từ đó về sau miếng ngọc như hình với bóng cùng cô.
Năm Giang Niệm mười sáu tuổi, cô phát hiện một chuyện không thể tin được, lần đầu tiên hiểu rõ lời có duyên kia là có ý gì.
Kể từ lúc ấy cô luôn đeo miếng ngọc bên mình, giấu kỹ trong áo, chưa từng mặc những bộ đồ cổ áo quá thấp, tuyệt đối không để người ngoài nhìn thấy sự tồn tại của nó.
Sau này vào đại học, sống chung ăn ở với ba cô bạn cùng phòng, Giang Niệm vẫn cực kỳ cẩn trọng giữ kín bí mật này, kể cả lúc tắm hay ngủ cũng không bao giờ tháo xuống.
Cô chưa từng để Diệp Lan Lan nhìn thấy miếng ngọc dù chỉ một lần, Diệp Lan Lan hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của nó.
Nhưng thế giới này lại chính là thế giới tiểu thuyết do Diệp Lan Lan viết nên, tại sao lại có miếng ngọc? Thậm chí nó còn xuất hiện trên người cô và cả con gái của Tần Tam Dã.
Là trùng hợp hay là điều gì đó ngoài dự đoán?
Giang Niệm cầm miếng ngọc, lật qua lật lại ngắm nhìn.
Tiểu An Bảo còn đang trần như nhộng, cất tiếng bi bô thu hút sự chú ý của Giang Niệm.
“Cục cưng, xin lỗi con, mẹ vừa thất thần, để mẹ mặc đồ cho con nhé.”
Một lúc sau.
Trong phòng đã tắt đèn, ánh trăng lạnh lẽo chiếu qua ô cửa sổ.
Hai mẹ con đắp cùng một chiếc chăn.
Tiểu An Bảo chưa bao giờ vui đến thế, ríu rít rúc vào lòng Giang Niệm, thi thoảng lại bi bô gọi vài tiếng, thích thú nghịch ngón tay mẹ.
Giang Niệm kéo chăn lên đắp kỹ cho Tiểu An Bảo, nhưng trong lòng vẫn chưa thôi nghĩ về miếng ngọc vừa rồi.
Dưới ánh trăng, cô lại lấy miếng ngọc ra ngắm nhìn thật kỹ.
Bởi vì có một cách rất đơn giản để xác minh liệu đây có đúng là miếng ngọc của cô hay không.
Có lẽ nên thử một lần.
Cuối cùng Giang Niệm hạ quyết tâm: “Cục cưng cho mẹ mượn miếng ngọc của con một chút nhé?”
“U a u a!”
Tiểu An Bảo gật đầu lia lịa, chảy cả nước dãi đồng ý.
Giang Niệm xuống giường tìm một cây kim thêu, dùng đầu nhọn đâm vào ngón tay.
Trên đầu ngón tay trắng nõn, một giọt máu đỏ tươi lập tức rịn ra.
Cô nhỏ giọt máu lên miếng ngọc.
Chỉ trong khoảnh khắc máu liền bị miếng ngọc hấp thụ, không còn sót lại chút nào.
Ngay sau đó một luồng ánh sáng trắng bảy màu lóe lên trong đầu Giang Niệm.
[Tít! DNA trùng khớp, xác minh thân phận thành công.]
[Không gian hệ thống đang khởi động, đang tải tiến trình, xin vui lòng chờ...]
[Đinh đong!]
[Khởi động thành công!]
[Chào mừng chủ nhân, đây là “Không gian tùy thân số 007”, hoan nghênh ngài quay trở lại không gian hệ thống. Đây là lần thứ ba nghìn hai trăm hai mươi tư ngài truy cập.]
[Tất cả chức năng của không gian đã được mở khóa, ngài có thể sử dụng bất cứ lúc nào.]
...
Ánh sáng trắng bảy màu quen thuộc, tiếng nhắc của hệ thống quen thuộc.
Ngay sau khi ánh sáng tan đi là một thế giới thân quen hiện ra trước mắt Giang Niệm.
Miếng ngọc này thật sự chính là miếng cô từng sở hữu ở kiếp trước!
Năm cô mười sáu tuổi, trong một lần vô tình bị đứt tay, máu từ đầu ngón chạm vào miếng ngọc cũng khởi động ra cảnh tượng kỳ lạ tương tự như hôm nay.
Từ đó cô kích hoạt “Không gian tùy thân số 007”.
“Không gian tùy thân số 007” là một không gian dị giới kỳ ảo, rộng lớn vô biên, huyền diệu khôn lường.
Bên trong khu vực này có thể chia làm ba phần chính.
Một khu là linh điền bốn mùa như xuân.
Nhờ có linh tuyền mát lành tưới tắm, bất kỳ thực vật nào cũng có thể sinh trưởng vô hạn trong không gian này.