“Đinh.” Điện thoại của Giang Lê vang lên âm thanh thông báo tin nhắn.
Cô lấy ra từ túi áo, mở WeChat, là tin nhắn do Tạ Hoài Sơ gửi đến.
[Đến sân thi rồi à?]
[Rồi.] Giang Lê gõ chữ trả lời.
Tạ Hoài Sơ lập tức nhắn lại: [Trạng thái của Lục Tử Dương thế nào rồi?]
[Rất tốt, bây giờ đang chuẩn bị ở hậu trường.] Giang Lê ấn gửi xong, lại chụp một tấm ảnh khung cảnh hiện tại gửi cho anh.
[Thế nào? Có cảm giác không khí lắm đúng không?] Cô hỏi.
[Ừ.] Tạ Hoài Sơ gửi đến một chữ, rồi tiếp tục gõ.
[Sau khi thi xong thì đến Nam Điều, anh đã đặt nhà hàng rồi.]
Nhìn tin nhắn anh gửi tới, Giang Lê khẽ cong môi cười, [Nếu Tiểu Dương biết anh chuẩn bị tiệc mừng chiến thắng cho cậu ấy, chắc chắn sẽ rất vui đấy.]
[Chắc chắn là cậu ta thắng sao?] Tạ Hoài Sơ đẩy đẩy gọng kính bạc trên sống mũi, gõ chữ trả lời.
[Đúng vậy, mắt nhìn người của tôi luôn rất chuẩn mà.] Giang Lê kiêu ngạo đáp lại lời anh.
Nhìn tin nhắn cô gái nhỏ gửi tới, Tạ Hoài Sơ có thể tưởng tượng được người bên kia vui vẻ đến mức nào.
Trong mắt anh đầy cưng chiều, những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn phím.
[Cho nên được A Lê để mắt đến là vinh hạnh của anh.]
Khóe miệng Giang Lê giật giật “...”
Người này đúng là... miệng lưỡi dẻo quẹo thật.
[Giờ làm việc mà còn lười biếng, bác sĩ Tạ mà có tinh thần nghề nghiệp như thế là không ổn đâu nha.] Cô cố ý trêu chọc anh.
Tạ Hoài Sơ khẽ cười, trong lòng mềm nhũn.
Cô gái nhỏ bây giờ đối với anh ngày càng thân thiết hơn rồi.
[Giáo viên Giang dạy phải, anh lập tức nghiêm túc làm việc đây.] Đúng lúc y tá đi tới gọi anh, bảo anh đến văn phòng viện trưởng tham gia buổi trao đổi.
Tạ Hoài Sơ gật đầu với người kia, ra hiệu là mình qua liền.
Sau đó anh gõ bàn phím, gửi cho cô tin nhắn cuối cùng.
[Anh đi họp đây, em xem thi vui vẻ, nhớ cẩn thận.]
Giang Lê gửi lại cho anh một sticker chú gấu trắng làm động tác ok, đáng yêu không chịu nổi.
Tạ Hoài Sơ không giấu được nét cưng chiều trong mắt, nhìn cái biểu cảm nhỏ kia khẽ cong môi.
Đứa nhỏ này càng ngày càng đáng yêu rồi.
Cuộc thi lần này chỉ có năm mươi suất, đến từ các trường học ở nhiều thành phố khác nhau.
Ban giám khảo có năm người, cũng được chọn từ các trường khác nhau.
Đợi tất cả mọi người đến đủ, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Vòng đầu tiên là thi đấu mười người, tổng cộng năm nhóm.
Phải hoàn thành nhiệm vụ mà ban giám khảo đưa ra thông qua kênh chỉ định, người vượt qua cuối cùng là người chiến thắng.
Khán giả trên khán đài đều nín thở, chăm chú và căng thẳng nhìn trận đấu trên sân khấu.
Lục Tử Dương ở nhóm thứ ba, robot của những người cùng nhóm nhìn đã thấy rất trâu bò, hơn nữa kích thước cũng khá lớn.
Giang Lê không khỏi toát mồ hôi thay cậu, đồng thời lấy điện thoại ra quay video, lưu lại từng khoảnh khắc đặc sắc của cậu.
Sau những màn thi đấu kịch liệt, mỗi nhóm đều có một người thắng.
Lục Tử Dương cũng nằm trong số đó.
Vòng thứ hai là năm người, chính là những người thắng ở vòng trước tiếp tục thi đấu.
Đề thi lần này vẫn do ban giám khảo đưa ra.
Lục Tử Dương thể hiện rất ổn định, liên tiếp đánh bại hai đối thủ, xếp hạng lên thứ ba.
Hai người xếp thứ nhất và thứ hai quả thực rất mạnh.
Trong đó, người tạm thời dẫn đầu nhìn qua có vẻ cùng tuổi với Lục Tử Dương.
Lúc này, cậu ta đang nghỉ ngơi ngắn, chờ kết quả giữa Lục Tử Dương và người xếp thứ ba.
Cùng với một tiếng rắc, robot của người thứ ba gãy rời một bộ phận, đồng nghĩa với việc cậu ta thua cuộc.
Lục Tử Dương hít sâu một hơi, điều khiển thiết bị từ xa để chỉnh lại các dữ liệu của Đậu Bao số 2.
Trận chung kết căng thẳng bắt đầu, hai thiếu niên đứng ở vị trí của mình, điều khiển robot tiến hành trận quyết đấu cuối cùng.
Vòng cuối cùng thi về độ bền.
Sau hai trận trước, cả hai robot đều ít nhiều bị hư hại.
Bây giờ lại thi kéo lực, chính là xem chất liệu của ai bền hơn.
Giang Lê ngồi trên khán đài, cả người vô cùng căng thẳng, bàn tay cầm điện thoại khẽ run lên.
Những người khác cũng vậy, ai nấy đều rất phấn khích nhưng đều có ý thức tốt, không hò hét ồn ào, sợ ảnh hưởng đến trạng thái của thí sinh.
“Rầm.” Cùng với tiếng va chạm vang lên, Đậu Bao số 2 ngã mạnh xuống đất, phần lưng bốc khói trắng.
Giang Lê nín thở, giữa mày đầy lo lắng.
Lục Tử Dương cũng vậy, cậu có chút sốt ruột, trong lòng hỗn loạn.
Động tác trên tay càng thêm rối, nhưng dù cậu thao tác thế nào, Đậu Bao số 2 vẫn đứng im bất động tại chỗ.
Khói trắng ở lưng ngày càng nhiều.
Cậu nắm chặt nắm tay, trong mắt đầy sự không cam lòng.
Đối thủ thấy vậy, khóe môi cong lên đầy đắc ý.
Lục Tử Dương, tao đã nói rồi, sớm muộn gì cũng sẽ giẫm mày dưới chân.
“Có vẻ như Đậu Bao số 2 đã đến hồi kiệt sức, cuộc thi của chúng ta cũng đã bước vào đếm ngược.”
Người dẫn chương trình kịp thời cất giọng, âm thanh vang dội khắp khán phòng.
“Còn mười giây nữa, liệu Đậu Bao số 2 có thể sống lại từ cõi chết không, chúng ta hãy cùng chờ xem.”
Mọi ánh mắt đều tập trung vào Đậu Bao số 2 và Lục Tử Dương.
Trán cậu toát mồ hôi lạnh, những ngón tay trắng trẻo thon dài gõ nhanh trên bảng điều khiển.
“Xì.” Con robot vốn im lìm như hóa đá phát ra một tiếng động.
Lục Tử Dương mừng rỡ, tiếp tục điều khiển thiết bị, liên tục thay đổi dữ liệu, loại trừ rồi làm mới.
“Xì, xì,” Đậu Bao số 2 bắt đầu cử động tứ chi, thực hiện những động tác đơn giản như giơ tay, nhấc chân.
Lục Tử Dương càng thêm tự tin, trong mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Đối thủ thấy vậy cũng không chịu yếu thế, điều khiển “Ong Vàng” của mình tấn công “Đậu Bao số 2.”
Đậu Bao số 2 vốn đã bị hư hại nặng, nay lại bị một cú đấm thép giáng trúng, toàn thân ngã nhào, phát ra những âm thanh lách tách hỗn loạn.
“Đáng ghét!” Lục Tử Dương khẽ quát, mắt nheo lại, vẻ mặt lạnh lẽo.
Mục đích của đối thủ rất rõ ràng, muốn đánh gục cậu.
Người đó cậu cũng quen, là học sinh lớp khác cùng khối, cùng năm với cậu.
Nhưng lúc nào cũng thích so bì, từ học tập đến nghiên cứu robot.
Lục Tử Dương đôi khi cảm thấy người này có bệnh thật.
Cậu đâu có đắc tội gì, sao người ta cứ nhằm vào mình.
Đối phương giơ ngón giữa về phía Lục Tử Dương, trong mắt là nụ cười chế giễu.
Lục Tử Dương thấy vậy càng thêm tức, khi thao tác vì nóng vội nên sai cả vài dữ liệu.
“Lục Tử Dương, em phải nhớ, nếu em muốn thành công, thì phải có đủ kiên nhẫn và nghị lực.”
Lời của Tạ Hoài Sơ vang lên trong đầu cậu.
Đó là lần đầu tiên cậu nghiên cứu robot, vì kiến thức chưa đủ, tâm tính cũng chưa chín chắn, nên thất bại.
Cậu đã chán nản suốt một thời gian, Tạ Hoài Sơ liền khuyên bảo, còn đích thân giúp cậu sắp xếp dữ liệu, phân tích nguyên nhân thất bại.
“Thất bại không phải là kết quả tất yếu, tâm thái của em mới là yếu tố quyết định cuối cùng.”
“Nếu muốn làm nên chuyện, điều đầu tiên là phải chiến thắng chính mình. Chỉ khi bản thân mạnh mẽ, mới có thể đứng trên tất cả.”
Lục Tử Dương chậm rãi mở mắt, nhìn về phía Đậu Bao số 2 trên sân, giọng trầm thấp.
“Đúng vậy, mình phải mạnh mẽ.”
Nói rồi, cậu nhanh chóng thao tác trên thiết bị, Đậu Bao số 2 đang hấp hối lại khởi động, lao về phía “Ong Vàng.”
“Không! Không thể nào!” Chàng trai phía đối thủ thấy vậy, nụ cười chế giễu trên mặt lập tức tắt ngấm.
Cậu ta tức tối giật mạnh cần điều khiển, ánh mắt như mũi tên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Lục Tử Dương đầy hằn học.
“Lục Tử Dương, tao tuyệt đối sẽ không để mày thắng.”
Trong lòng cậu ta nổi lên ác ý, trực tiếp kéo chỉ số robot lên mức tối đa.
“Đừng!” Lục Tử Dương hoảng hốt mở miệng ngăn lại, nhưng đối phương hoàn toàn không nghe.
“Lục Tử Dương, chiến thắng chỉ có thể thuộc về tao!”