Cho Em Hạnh Phúc

Chương 29: Tránh xa chị Giang của cậu ra một chút

Trước Sau

break

"Hử?" Tạ Hoài Sơ nghe tiếng liền ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải Giang Lê, đôi môi đỏ của cô khẽ chạm lên cằm anh.

Tạ Hoài Sơ lập tức cứng đờ quai hàm, thân thể cũng cứng ngắc, yết hầu khẽ chuyển động theo bản năng.

Giây tiếp theo, anh cúi đầu, một tay ôm lấy sau đầu Giang Lê, tay kia khẽ nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô.

Động tác của anh vô cùng dịu dàng, cẩn trọng như sợ làm cô đau.

Môi mỏng nhẹ cắn môi cô, chậm rãi ma sát, quấn quýt.

Giang Lê hoàn toàn không có sức chống đỡ, cả người mềm nhũn.

Chỉ theo bản năng mà túm lấy áo choàng tắm trước ngực anh, đón nhận nụ hôn sâu đầy dụ hoặc của anh.

"Anh, chị, còn đồ ăn không, em lại đói rồi."

Lục Tử Dương mặc đồ ngủ, đi dép lê, mơ màng bước xuống tầng, giọng nói còn mang đầy hơi buồn ngủ.

Nghe thấy tiếng động, Giang Lê vốn đang chìm trong cơn mê man lập tức tỉnh táo, đẩy mạnh anh ra, bật người khỏi lòng anh, ánh mắt đầy hoảng loạn.

Sắc mặt Tạ Hoài Sơ trầm xuống, đôi mắt u tối, hai tay siết chặt thành nắm đấm, ánh nhìn lạnh như băng hướng về người vừa đi xuống, giọng nói mang theo sát khí vô biên.

"Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn. Cẩn thận mập thành quả bóng, rồi chẳng ai thèm làm bạn gái đâu."

Giang Lê không nhịn được khẽ cười, dáng vẻ anh chàng thù dai thế này lại đáng yêu đến lạ.

Lục Tử Dương còn chưa hiểu chuyện gì, đôi mắt ngái ngủ cố mở to, nhìn Tạ Hoài Sơ rồi lại nhìn Giang Lê, đầy vẻ nghi hoặc.

"Chị, anh em lại sao thế? Cứ như ăn phải thuốc nổ vậy."

Giang Lê đưa tay chạm chóp mũi, khẽ hắng giọng, "Có lẽ... là ghen với em đó."

"Đói thì kiếm đồ ăn mà ăn, mắc gì nổi cáu với em, làm như em cướp phần ăn của ảnh vậy." Vừa nói, Lục Tử Dương vừa đi về phía Giang Lê.

Không biết do chưa tỉnh ngủ hay do gan lớn, cậu nhóc ngay sau đó lại nói ra câu khiến Tạ Hoài Sơ càng phát điên hơn.

"Chị ơi, hay là chị đừng quen anh em nữa. Ảnh lúc nào cũng thay đổi thất thường, sáng nắng chiều mưa."

"Chị suy nghĩ thử xem, đợi em học xong đại học, em cưới chị làm vợ luôn."

"!!!" Giang Lê trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn đứa nhóc trước mặt, trong lòng thầm đổ mồ hôi lạnh.

Cậu nhóc à, gan cậu to thật đấy.

Dám chạm vào vảy ngược của anh trai, tự cầu phúc đi nhé.

Quả nhiên, Tạ Hoài Sơ lập tức bật dậy khỏi sofa, bước nhanh đến trước mặt Lục Tử Dương.

Đưa tay túm lấy tai cậu, sắc mặt càng lúc càng đen, "Thằng nhóc thối, lại ngứa da rồi đúng không?"

"Đau, đau, đau..." Lúc này, mọi dũng khí của Lục Tử Dương đều bay biến sạch.

Cậu giơ tay gỡ tay anh, miệng không ngừng kêu đau, hít khí liên tục.

"Anh, anh, nhẹ tay chút, nhẹ tay chút."

"Nhẹ à? Em thấy có khả năng không?" Tạ Hoài Sơ bụng đầy lửa giận, nắm lấy cậu kéo lên tầng, "Tối nay đừng mong được ngủ, anh phải dạy dỗ em cho tử tế."

"A, ngược đãi trẻ vị thành niên! Giết người! Cứu mạng với!" Tiếng kêu "thảm thiết" của Lục Tử Dương vang vọng khắp căn hộ.

Giang Lê nhìn hai người khuất dần ở góc cầu thang tầng hai, liền như quả bóng xì hơi, mềm nhũn ngồi phịch xuống sofa.

Trời ạ, cô vừa làm gì thế?! Cô vậy mà không đẩy Tạ Hoài Sơ ra, còn đắm chìm trong nụ hôn của anh.

Thậm chí, suýt chút nữa là vượt ranh giới rồi.

Giang Lê ơi Giang Lê, khả năng tự kiềm chế của cô yếu đến thế sao? Cô có biết nếu lún sâu sẽ ra sao không?

Cô đưa tay vỗ nhẹ lên mặt, tim vẫn đập loạn nhịp không ngừng.

Sáng sớm hôm sau, Lục Tử Dương bị đánh thức bởi tiếng kim loại gõ vào chậu inox liên hồi.

Tâm trạng khi vừa dậy của cậu cực kỳ tệ, tức tối ngồi bật dậy, dùng tay vò rối tóc mình, hét to, "Aaaa! Ai vậy! Sáng sớm không ngủ mà ồn ào thế! Phiền chết được!"

"Cậu nói gì cơ?" Giọng nói lạnh lẽo của Tạ Hoài Sơ vang lên từ góc phòng, khiến cậu nhóc đang đầy lửa giận lập tức xìu như quả bóng xẹp.

"Anh... anh sao lại ở trong phòng em?" Gương mặt cậu nở nụ cười gượng, nhanh chóng xuống giường, ra sức lấy lòng người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trên ghế. 

"Sợ em ngủ quên nên anh định lên gọi em dậy mà."

Cùng với giọng nói thản nhiên của người đàn ông, Tạ Hoài Sơ còn giơ tay lên, dùng búa gõ thêm một cái vào chiếc chậu inox trước mặt.

"Keng!" Tiếng vang chói tai khiến Lục Tử Dương vô thức đưa tay bịt tai lại.

"Anh, vất vả cho anh quá rồi, làm ơn ra ngoài một chút được không, em muốn thay đồ."

Lúc này Tạ Hoài Sơ mới chậm rãi đứng dậy, xách theo cái chậu inox và cây búa, từng bước đi ra cửa.

Khi đến ngưỡng cửa, anh dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt u ám, "Tránh xa chị Giang của cậu ra một chút."

Nghe vậy, Lục Tử Dương lập tức đơ người, mặt đầy dấu chấm hỏi.

Mình làm gì sai à? Sao trông anh trai đáng sợ thế này?

Dạo này hình như mình đâu có đắc tội gì với anh trai mà?

Mang theo nghi vấn đó, Lục Tử Dương đi vào nhà tắm rửa mặt.

Khi cậu xuống tầng, Giang Lê vẫn đang ngồi ở bàn ăn đợi.

"Tiểu Dương, cuối cùng em cũng xuống rồi, chị còn định lên gọi cơ đấy." Thấy cậu, Giang Lê mỉm cười, vẫy tay gọi, "Lại đây ngồi, ăn sáng xong còn phải đến sân thi đấu."

"Anh em đâu?"

Lục Tử Dương ngồi xuống, đảo mắt nhìn quanh không thấy bóng dáng Tạ Hoài Sơ, bèn hỏi.

"Đi bệnh viện giao lưu học tập rồi." Giang Lê múc cơm cho cậu, đặt trước mặt, trêu chọc, "Sao thế? Mới không gặp chút đã nhớ anh trai rồi à?"

Lục Tử Dương bĩu môi, "Thôi đi, không bao giờ nhé. Cái ánh mắt anh ấy nhìn em lúc nãy, chị không thấy đâu, như muốn ăn tươi nuốt sống em luôn vậy."

Giang Lê bật cười, đưa tay xoa rối mái tóc ngắn của cậu, "Được rồi được rồi, ăn cơm đi."

Giang Lê lái xe chở Lục Tử Dương đến địa điểm thi đấu.

Đó là một hội trường biểu diễn lớn, lúc này khán giả đang lác đác ngồi xuống.

Mỗi thí sinh được phép chỉ định một người thân đi cùng.

Người nhà chỉ có duy nhất một người được cấp vé riêng để vào khu vực này xem thi.

Khoảng cách giữa bàn giám khảo và khán đài khá xa, Giang Lê không quá để tâm, nhìn tấm vé trong tay, tìm đến số ghế ghi trên đó.

Cô ngồi xuống, yên lặng chờ cuộc thi bắt đầu.

"Học muội." Lâm Phổ không biết xuất hiện từ khi nào, bước tới trước mặt cô, mỉm cười chào hỏi.

Giang Lê khẽ gật đầu, lễ phép nhưng vẫn giữ khoảng cách, "Học trưởng Lâm."

"Sao học muội lại ngồi ở đây, đi với anh, anh dẫn em lên hàng đầu ngồi, ở đó nhìn rõ hơn."

"Đợi em trai em thi xong giành quán quân, chúng ta cùng ăn mừng nhé."

Người ngồi gần đó nghe thấy lời Lâm Phổ, ánh mắt lập tức đầy chán ghét và nghi ngờ.

Ánh nhìn dừng trên người anh ta hồi lâu rồi mới chuyển sang Giang Lê, khẽ thì thầm.

"Không ngờ cái cuộc thi nhỏ vùng này mà cũng có gian lận."

"Ai bảo không, cả giám khảo cũng mua chuộc rồi, thi cử kiểu này thì còn ý nghĩa gì, trao luôn giải cho rồi."

Nghe những lời bàn tán và gièm pha đó, sắc mặt Giang Lê trở nên lạnh lùng.

Cô khoanh tay trước ngực, đôi mắt sáng như sao lạnh buốt nhìn chằm chằm Lâm Phổ, giọng nói chứa đầy sự từ chối và xa cách.

"Học trưởng Lâm, anh nên mau về chỗ ngồi đi, chỗ này không có phần của anh."

"Còn em trai tôi, nó sẽ dùng thực lực để chứng minh, không cần anh làm chuyện thừa thãi."

Lâm Phổ thoáng lúng túng, bàn tay buông bên người khẽ siết chặt, "Được, vậy anh không quấy rầy học muội nữa."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc