"Đùng!" Cùng với một tiếng nổ vang lên, con rô-bốt lập tức phát nổ, biến thành từng mảnh vỡ.
Tất cả mọi người đều đứng dậy, thò đầu ra nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong làn khói dày đặc, Đậu Bao số hai lảo đảo bước ra, đi vào tầm mắt của mọi người.
Kết quả không cần nói cũng biết.
"Thắng rồi!" Giang Lê vui mừng, cô biết Tiểu Dương sẽ không khiến cô thất vọng.
Đối thủ bên kia tràn đầy sợ hãi, trong mắt toàn là đau khổ.
"Sao có thể?! Đây không phải sự thật. Rõ ràng tao đã tăng giá trị tấn công lên mức cao nhất, tại sao cuối cùng vẫn là tao thua?"
Lục Tử Dương điều khiển Đậu Bao số hai quay về bên cạnh mình, cúi người ôm nó lên, sải bước đi đến trước mặt cậu thiếu niên kia.
"Lâm Húc, cậu đừng quên đạo lý cái gì đến cực hạn cũng sẽ dẫn đến phản tác dụng."
Lâm Húc, em trai cùng cha khác mẹ của Lâm Phổ.
Thiếu niên lạnh mặt, ánh mắt hung hãn nhìn Lục Tử Dương ở khoảng cách gần trong gang tấc.
Bàn tay buông thõng bên người siết chặt, môi tái nhợt.
"Lục Tử Dương, đừng tưởng thắng rồi là giỏi. Nói cho mày biết, tao tuyệt đối sẽ không để yên chuyện này!"
Nói xong, cậu ta sải bước đi nhặt những mảnh vỡ của rô-bốt.
Cuối cùng, Lục Tử Dương ôm tiền thưởng và cúp, vui vẻ cùng Giang Lê rời đi.
Nào ngờ hai người vừa bước ra khỏi sân thi đấu đã bị Lâm Phổ chặn đường.
"Học muội, em trai, có muốn cùng đi ăn một bữa không?"
Lâm Phổ mặc một bộ âu phục chỉnh tề, trông trưởng thành hơn so với lúc ở trường.
Ngũ quan của anh ta không đến mức kinh diễm, nhưng lại vô cùng ưa nhìn.
Hơn nữa, anh ta luôn cười với mọi người, khiến người khác cảm thấy dễ gần.
Anh lái xe, ghế phụ có người ngồi chính là Lâm Húc.
Nhìn thấy kẻ đối địch của mình, Lâm Húc đầy vẻ khó chịu, "Anh, nói chuyện với bọn họ làm gì, mau đi thôi."
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Phổ lạnh xuống, "A Húc, không được vô lễ, xin lỗi em trai đi."
"Dựa vào cái gì? Em không muốn!" Lâm Húc bướng bỉnh, nhất quyết không chịu.
"Anh bảo em xin lỗi." Giọng Lâm Phổ trầm hẳn, trong lời nói mang theo sự bất mãn rõ rệt.
Giang Lê vốn không muốn có quá nhiều liên hệ với Lâm Phổ, giờ lại càng cau mày, hết kiên nhẫn.
"Học trưởng, hai người đi đi. Ăn cơm thì thôi, dù sao nhìn cái mặt giận dỗi kia, bữa cơm đó cũng chẳng ngon nổi."
Nói xong, Giang Lê kéo Lục Tử Dương rời đi thẳng.
Nhìn bóng lưng hai người khuất dần, Lâm Phổ đấm mạnh một cái lên vô lăng, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
Anh trừng Lâm Húc, giận dữ quát lên, "Vừa rồi tại sao không xin lỗi?! Ngay cả lời anh nói em cũng không muốn nghe à?!"
Lâm Húc bị dọa không nhẹ, cả người run lên, không dám nhìn vào mắt anh, "Anh, em không có."
"Em chỉ là quá tức, cái tên Lục Tử Dương đó lúc nào cũng hơn em một bậc, em không phục!"
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Phổ dịu đi đôi chút, nhưng giọng nói vẫn lạnh như băng.
"Nếu không phục thì hãy dùng thực lực khiến cậu ta phải phục."
"Em hung dữ ngoài mặt, nói lời khó nghe với cậu ta, hoàn toàn vô ích."
"Vậy em nên làm thế nào?" Lâm Húc nghe xong, không nhịn được hỏi.
Lâm Phổ ghé sát Lâm Húc, khẽ thì thầm bên tai cậu. Càng nghe, mặt Lâm Húc càng trắng bệch, còn hơi run rẩy.
"Anh, làm vậy có phải quá tàn nhẫn không?"
Lâm Phổ đứng thẳng người, đưa tay chỉnh lại cà vạt và áo vest, nhìn thẳng phía trước, giọng lạnh buốt.
"Người làm nên đại sự thì không câu nệ tiểu tiết, tàn nhẫn thì sao, chỉ cần có thể thành công, có thể đạt được thứ em muốn, thì đều là tốt!"
Giang Lê dẫn Lục Tử Dương đi dạo vòng quanh trung tâm thương mại.
Cậu thắng cuộc thi, Giang Lê hứa sẽ mua quà cho cậu.
Lục Tử Dương nhìn những món đồ rực rỡ trong cửa hàng quà tặng, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Giang Lê cầm một mô hình cầu thủ bóng rổ, "Cái này thế nào?"
"Đẹp lắm!" Lục Tử Dương đáp.
"Vậy thì mua thôi." Giang Lê hào phóng đặt mô hình vào giỏ hàng, lại cầm lên một bức tượng, quay sang hỏi ý thiếu niên. "Còn cái này?"
Lục Tử Dương tiến lại gần nhìn một chút, bĩu môi, rõ ràng không thích.
Giang Lê hiểu ý, tiếp tục giúp cậu chọn quà.
Hai người đến nhà hàng Lam Điều thì đã là bảy giờ tối.
Tạ Hoài Sơ đã ngồi chờ trong phòng riêng, sắc mặt hơi trầm. Thấy Giang Lê, anh vội thu hết vẻ lạnh lẽo trên người.
Khi hai người đi tới, Tạ Hoài Sơ lịch thiệp kéo ghế cho Giang Lê, nhẹ giọng nói: "Hôm nay vất vả rồi."
Giang Lê cười đáp, "Tôi có thi đấu đâu, anh nên nói với Tiểu Dương mới đúng."
Nghe vậy, Tạ Hoài Sơ chuyển ánh mắt sang Lục Tử Dương, im lặng một lúc mới lên tiếng.
"Ừ, vất vả rồi."
Lục Tử Dương: "……"
Nói một câu khen cậu có chết được không hả?!
Hừ! Cậu cầm lấy thực đơn, định đem nỗi buồn hóa thành ăn uống.
"Phục vụ." Cậu giơ tay búng một cái, gọi.
"Xin chào quý khách, quý khách cần giúp gì ạ?"
Lục Tử Dương chỉ vào thực đơn, dáng vẻ rất hống hách.
"Cái này, cái này, cái này, với cái này đừng mang lên, còn lại mang hết lên đi."
Nói xong, cậu thiếu niên vui sướng ra mặt, không nhịn được liếc sang Tạ Hoài Sơ.
Oa! Lần này lại có thể khiến anh tốn tiền, nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi.
Bữa cơm ăn khá vui vẻ, trong lúc đó ba người nói cười không ngớt, trông chẳng khác gì một gia đình ba người.
Trên đường về, xe do Tạ Hoài Sơ lái, Giang Lê vẫn ngồi ghế phụ.
Lục Tử Dương một mình chiếm trọn hàng ghế sau.
Khi cậu nhìn thấy hộp quà lớn đặt trên ghế, mắt lập tức tròn xoe. "Anh, cái này là anh tặng em à?"
Cậu run run mở hộp ra, bên trong chính là đôi giày mà cậu đã rất thích dạo gần đây.
Cậu đã do dự rất lâu mà vẫn chưa dám mua, không phải vì không mua nổi, mà vì giày của cậu vốn đã nhiều rồi, sợ mua nữa sẽ bị mẹ mắng là hoang phí, chỉ biết tiêu tiền mà không biết tiết kiệm.
"Cửa hàng giảm giá, mua một tặng một, đôi của em là được tặng." Tạ Hoài Sơ nói từng chữ, nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn.
Lục Tử Dương giật khóe mắt, "Anh, nói một câu thật lòng có mất miếng thịt nào đâu?"
"Có." Tạ Hoài Sơ không thèm nhìn cậu, chỉ nhàn nhạt đáp.
Lục Tử Dương chẳng để tâm, có được món đồ mình thích là vui nhất.
Dù anh trai có lạnh mặt với cậu, cậu vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Về đến căn hộ, Lục Tử Dương ôm chiến lợi phẩm của mình, chạy thẳng về phòng.
Giang Lê thấy thế, khẽ cong môi, "Trẻ con vẫn là trẻ con, chỉ một chút phần thưởng đã vui đến vậy."
"Vậy A lê có muốn phần thưởng không?" Tạ Hoài Sơ nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, không kìm được hỏi.
"Tôi muốn phần thưởng gì chứ, tôi có giành quán quân đâu." Giang Lê vô thức đáp.
Tạ Hoài Sơ đưa tay nắm lấy cổ tay cô, hơi dùng sức liền kéo người vào lòng, giọng nói trầm quyến rũ vang lên bên tai cô.
"Em đã ở bên quán quân cả ngày, đương nhiên cũng nên có phần thưởng."
Nói dứt lời, không đợi Giang Lê phản ứng, anh cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Giang Lê run lên, vội đẩy anh ra, nhưng thế nào cũng không thoát nổi.
Cuối cùng, cô đành bỏ cuộc giãy giụa, hai tay vòng lên cổ anh, vụng về đáp lại.
Tạ Hoài Sơ cảm nhận được, cơ thể khẽ khựng lại, tay siết nhẹ, ôm eo cô chặt hơn, kéo hai người sát lại.
Nụ hôn vốn chỉ định thoáng qua lại trở nên ngày càng sâu, càng mờ ám.
Đôi chân Giang Lê mềm nhũn, cơ thể dần đổ xuống.
Tạ Hoài Sơ dùng lực ôm lấy cô, ép người lên tường, nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt.