Cho Cô Ấy Hạnh Phúc

Chương 6: Anh vừa rồi định hôn cô

Trước Sau

break

Tiểu Dương?

Lần đầu gặp đã gọi thân mật thế à? Với anh thì suốt ngày “anh Tạ” này, “anh Tạ” nọ. (Tiên sinh Tạ á, mà t thích dịch anh :)) 

Cô gái nhỏ đúng là tiêu chuẩn kép.

Nhân viên phục vụ lần lượt mang món ăn lên bàn.

Tạ Trấn Quốc nhiệt tình gọi Giang Lê: “Cháu gái à, mau nếm thử đi.”

“Ông không biết cháu thích ăn gì, nên gọi bừa vài món.”

“Nếu cháu không thích thì chúng ta gọi món khác.”

Nhìn bàn ăn đầy ắp món, Giang Lê hơi ngại: “Ông ơi, cháu không kén ăn, thế này là tốt lắm rồi.”

“Được, được, vậy cháu ăn nhiều một chút nhé.”

“Thằng nhóc thối, cháu là tượng đá à? Mau gắp đồ ăn cho con bé đi.” Tạ Trấn Quốc trừng mắt lườm Tạ Hoài Sơ, giọng có chút trách móc.

“Ông ơi, cháu tự làm được mà.” Giang Lê bất đắc dĩ khuyên ông bớt nhiệt tình.

Tạ Hoài Sơ cầm đũa, động tác tao nhã, gắp ít thịt, ít rau đặt vào trước mặt cô.

“Đừng phụ lòng tốt của ông.”

“…”

Giang Lê cúi đầu ăn cơm, chỉ muốn đào cái hố mà chui vào.

Bữa ăn này, đúng là khiến cô vừa bất ngờ vừa ngượng ngùng.

Sau bữa tối, Tạ Hoài Sơ lái xe đưa ba người rời đi.

Giang Lê ngồi ghế phụ, Tạ Trấn Quốc và Lục Tử Dương ngồi hàng ghế sau.

Lục Tử Dương đúng là một cậu nhóc lắm lời: “Chị ơi, chị tốt nghiệp đại học nào vậy?”

“Đại học Nam Ân, Vân Thành (tra ko ra tên thành phố nên giữ nguyên hehe), sao thế?” Giang Lê nghiêng đầu nhìn, theo bản năng hỏi lại.

“Trùng hợp quá, em cũng định thi vào đó!” Lục Tử Dương hớn hở, nhưng ngay sau đó mặt lại xị xuống như cà bị úng.

“Tiếc là em học không giỏi, chắc chẳng đỗ nổi.”

“Sao lại không? Em phải tin vào bản thân chứ.” Giang Lê chân thành khích lệ.

“Chị ơi, chị có thể làm gia sư cho em được không?”

Đề nghị bất ngờ của Lục Tử Dương khiến Giang Lê sững người: “Chị á?”

“Đúng vậy.” Lục Tử Dương nở nụ cười rạng rỡ, “Chị vừa xinh vừa học giỏi, có chị dạy thì chắc chắn em sẽ học tốt lên luôn.”

Giang Lê: “…”

Cô biết nói gì bây giờ đây?

“Chị ơi, đồng ý với em đi mà.”

Thấy Giang Lê do dự, Lục Tử Dương lập tức nghiêng người tới gần, kéo tay cô năn nỉ.

“Chị gái tốt, đồng ý đi mà, nha?”

“Buông tay.” Giọng nói lạnh lẽo của Tạ Hoài Sơ vang lên trong xe.

Ánh mắt anh lạnh lẽo, chỉ nhìn một cái mà khiến Lục Tử Dương lập tức buông tay, cúi đầu im thin thít như đứa trẻ phạm lỗi.

“Anh đừng dọa cậu ấy.” Giang Lê lườm anh một cái, bênh vực cho Lục Tử Dương.

“Trẻ con mà hư thì không nên chiều.”

Xe dừng trước nhà họ Tạ, Lục Tử Dương đỡ ông nội xuống xe.

“Ông ơi, ông về nghỉ sớm nhé, cháu về trước đây.” Giang Lê ngoan ngoãn chào tạm biệt Tạ Trấn Quốc.

Ánh mắt cô dừng lại trên người Lục Tử Dương.

Thấy cậu co ro như con chim cút, cô bật cười.

“Tiểu Dương, nếu em không ngại thì chủ nhật hàng tuần chị có thể qua dạy kèm cho em một ngày.”

“Thật sao ạ, chị!” Nghe vậy, Lục Tử Dương như được tiêm máu gà, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt sáng rực.

“Ừ, thật đấy.”

“Wow! Chị tốt quá, em yêu chị mất rồi!” Lục Tử Dương phấn khích nhảy nhót, vui như mở cờ trong bụng.

“Đỡ ông vào nhà.” Giọng Tạ Hoài Sơ trầm xuống, ánh mắt đầy u ám nhìn cậu, ra lệnh.

Lục Tử Dương lập tức thu lại nụ cười, ngoan ngoãn đỡ Tạ Trấn Quốc vào trong.

Vào đến đại sảnh, hai ông cháu cùng ngồi phịch xuống ghế sofa lớn.

“Ông ngoại, anh trai đáng sợ quá.” Lục Tử Dương nhớ lại ánh mắt của Tạ Hoài Sơ vừa nãy, liền rùng mình.

Tạ Trấn Quốc đưa tay lau mồ hôi trên trán, giọng còn run: “Thằng nhóc thối đó đúng là đáng sợ.”

“Ông còn sợ thằng nhóc đó nổi nóng đánh cháu cơ.”

“Nhưng may mà cháu nhanh trí, khiến con bé Giang đồng ý làm gia sư cho cháu.”

Nói đến đây, khóe môi Tạ Trấn Quốc nhếch lên, nụ cười gian như hồ ly: “Như vậy thì thằng nhóc đó với con bé Giang sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau hơn.”

“Ông không tin là thằng nhóc thối đó không động lòng.”

Nghe thế, Lục Tử Dương liền tranh công: “Ông ngoại, nếu sau này anh với chị Giang thành đôi, thì công lao này là của cháu đấy nhé! Ông nhớ thưởng lớn cho cháu đấy!”

“Yên tâm, không chỉ thưởng, đến cả xe thể thao, ông cũng phải tặng cháu một chiếc!”

“Wow, ông ngoại ngầu quá! Cháu yêu ông!” Lục Tử Dương ôm chầm lấy Tạ Trấn Quốc, thơm chụt một cái lên mặt ông.

“Ha ha, cái thằng nhóc ngốc này.” Tạ Trấn Quốc để mặc cho cậu nghịch ngợm, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Phòng sách Bích Thủy Hoài.

Giang Lê mở cửa xe bước xuống:“Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”

“Chuyện nên làm thôi.” Tạ Hoài Sơ nhàn nhạt đáp, “Những gì thằng nhóc Dương nói, cô không cần để tâm.”

Ý anh là chuyện làm gia sư.

“Tôi đã đồng ý thì không thể thất hứa.” Giang Lê nghiêng đầu nhìn anh, đuôi mắt cong cong, môi khẽ nhếch cười.

“Sao thế? Anh sợ tôi dạy hư em trai anh à?”

“Không phải.” Tạ Hoài Sơ lặng lẽ nhìn cô, cảm giác kỳ lạ trong lòng lại dâng lên.

Giây tiếp theo, anh bất ngờ vòng tay ôm lấy eo cô, kéo người vào trong ngực mình.

“Anh… anh làm gì vậy?” Giang Lê không ngờ anh lại hành động như thế, sợ hãi đến đỏ bừng cả mặt, tim đập loạn nhịp, nói năng cũng lắp bắp.

Tạ Hoài Sơ không trả lời, chỉ hơi nghiêng đầu, từng chút một cúi xuống gần cô hơn.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng ngắn lại.

Giang Lê hoảng loạn, vội vàng giẫm mạnh lên chân anh.

“A!” Tạ Hoài Sơ đau đớn buông tay, nhíu mày.

“Giang Lê.” Anh nghiến răng gọi tên cô, giọng trầm xuống.

“Tôi mệt rồi, tạm biệt.” Giang Lê ném lại một câu, rồi vội vã bỏ chạy.

Đợi cơn đau tan đi, Tạ Hoài Sơ dựa vào xe, ánh mắt mông lung.

Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mông kia.

Nghĩ lại hành động vừa rồi của mình, lòng anh rối bời.

Chết tiệt, anh vừa rồi thật sự muốn hôn Giang Lê.

Anh vốn không phải loại người bị sắc đẹp chi phối.

Vậy mà bây giờ lại mất kiểm soát đến thế.

Lại là một ngày trời trong nắng ấm.

Thành phố Thượng Hải, bệnh sân Thánh An, phòng bác sĩ.

Tạ Hoài Sơ tháo kính gọng bạc, đưa tay day nhẹ thái dương.

Anh có chút bực bội nhìn người đang ngồi trên ghế sofa, bắt chéo chân chơi điện thoại ở xa, lạnh giọng nói:

“Cậu còn định bám ở đây đến bao giờ?”

Thiệu Mạc Ngôn nghe vậy, khẽ nhướng mí mắt, cãi lại: “Gì mà bám chứ, tôi đến đây đặc biệt để giúp cậu giải khuây đấy chứ.”

“Hừ.” Tạ Hoài Sơ khẽ hừ lạnh, “Không cần.”

Thiệu Mạc Ngôn gập điện thoại lại, bước đến trước mặt anh, giọng trêu chọc: “Bác sĩ Tạ, dạo này tôi thấy người mình mệt mỏi, đầu choáng váng, cậu khám cho tôi được không?”

“Thận yếu, không chữa được.” Tạ Hoài Sơ không buồn ngẩng đầu, giọng lạnh tanh.

Thiệu Mạc Ngôn: “…”

Sao lại nhàm chán thế nhỉ.

“Tối nay tôi tổ chức một bữa ở Bán Tỉnh, đến chơi đi.” 

“Không đi.” Tạ Hoài Sơ cố tình làm anh ta cụt hứng.

“Chậc.” Thiệu Mạc Ngôn tặc lưỡi, hai tay chống lên bàn làm việc trước mặt anh, người hơi cúi xuống, lên tiếng nói: “Hoài Sơ à, cậu sống như hòa thượng thế này vui lắm sao?”

“Cậu chưa từng nắm tay cô gái xinh đẹp nào, không thấy ngứa ngáy à?”

“Mỗi đêm một mình trong biệt thự lớn, cậu không cô đơn sao?”

“Rảnh rỗi lắm hả?”

Tạ Hoài Sơ nhướng mày, ánh nhìn lạnh như băng, giọng nói mang theo vài phần chất vấn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc