Thiệu Mạc Ngôn đưa tay sờ mũi, tiếp tục không biết sợ mà thách thức giới hạn của Tạ Hoài Sơ.
"Anh em, tôi đây là vì hạnh phúc của cậu mà nghĩ đấy."
"Cậu xem, tuổi của cậu cũng đâu còn nhỏ, nếu bản thân không mau kết hôn đi thì thật sự chẳng ai muốn nữa đâu."
"Cút." Tạ Hoài Sơ cố nén giận, lạnh lùng nhìn anh ta, trực tiếp hạ lệnh đuổi người.
"Đừng có nổi nóng thế, chẳng lẽ cậu định làm hòa thượng cả đời à?"
"Cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên, Tạ Hoài Sơ liếc anh ta một cái lạnh tanh rồi đáp.
"Vào đi."
Phương Noãn đẩy cửa bước vào. "Bác sĩ Tạ, tôi đến lấy thuốc cho mẹ tôi."
"Ở trên bàn cạnh cửa sổ." Tạ Hoài Sơ chỉ tay nói.
Phương Noãn đi tới, cầm lấy túi thuốc đã được chuẩn bị sẵn, giọng dịu dàng.
"Phiền anh rồi, tiền thì như thường lệ, trừ thẳng trong thẻ nhé."
"Ừ."
Phương Noãn không nói thêm gì, chuẩn bị rời đi.
Thiệu Mạc Ngôn cất giọng châm chọc.
"Yo, chẳng phải tiểu ma vương nhà họ Phương đây sao, hôm nay trông lại ngoan ngoãn ghê."
Phương Noãn dừng chân, liếc anh ta một cái, rồi phản kích.
"Yo, chẳng phải công tử ăn chơi nhà họ Thiệu đây sao, hôm nay nhìn cậu càng xấu hơn đấy."
Nói xong, cô rời đi luôn, chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái.
"Này! Con đàn bà chết tiệt!" Thiệu Mạc Ngôn tức điên đứng bật dậy, bốc hỏa mà chạy ra cửa.
Tiếc là người đã biến mất tăm.
"Tiểu ma vương vẫn là tiểu ma vương, đáng ghét thật."
Anh ta chống nạnh đứng ở cửa càu nhàu, "Ai mà cưới cô ta thì đúng là xui tận mạng."
"Con gái gì mà suốt ngày như bà chằn, chẳng dịu dàng chút nào."
"Nói xong chưa?" Tạ Hoài Sơ thật sự chịu hết nổi tiếng ồn ào của anh ta, cau mày liếc anh ta.
Thiệu Mạc Ngôn biết điều chuyển chủ đề. "À thì, tôi còn có việc, đi trước đây."
"Cậu đừng quên tối nay đến Bán Tỉnh."
Câu lạc bộ giải trí Bán Tỉnh.
Trong phòng bao rất náo nhiệt, trai gái đều đang chơi hết mình.
Tạ Hoài Sơ ngồi ở góc khuất, sắc mặt trầm, ánh mắt lạnh lẽo.
Cả người anh trông như lạc lõng giữa nơi này.
"Đừng ngồi im thế, uống chút rượu đi." Thiệu Mạc Ngôn đưa ly whisky cho anh, ra hiệu.
Tạ Hoài Sơ không nhận, trong mắt thoáng hiện chút phiền muộn.
Anh đẩy gọng kính bạc trên sống mũi, đứng dậy định đi.
Anh ta rủ anh tới, anh tới rồi.
Đã tới thì có thể về.
Đúng lúc đó, cửa phòng bao bị đẩy ra, Phương Noãn bước vào.
"Xin lỗi mọi người, tôi đến trễ. Giới thiệu với mọi người, đây là chị em tốt của tôi Giang Lê."
Phương Noãn là do Thiệu Mạc Ngôn gọi tới.
Nhà họ Phương và nhà họ Thiệu là chỗ quen thân, hai bên cha mẹ giao tình rất tốt.
Chỉ là, Phương Noãn và Thiệu Mạc Ngôn lại là kẻ thù không đội trời chung. (Nghe mùi CP)
Nhưng thù thì thù, có trò vui vẫn có thể nhớ đến nhau.
Nghe vậy, Tạ Hoài Sơ vốn định đi khựng lại.
Ánh mắt lạnh lẽo rơi lên người Giang Lê, đồng tử khẽ co lại.
Tối nay Giang Lê mặc một bộ sườn xám đen họa tiết ren xuyên thấu, khoác ngoài áo choàng cùng màu, vừa đẹp vừa khí chất.
Giang Lê cũng đồng thời phát hiện ra Tạ Hoài Sơ, trong mắt thoáng qua một nụ cười lạnh nhạt.
Không ngờ lại gặp anh ở đây.
Phương Noãn kéo Giang Lê tìm chỗ ngồi.
Thiệu Mạc Ngôn như con công xòe đuôi, cầm ly rượu sán lại gần.
"Công chúa xinh đẹp, có thể nể mặt uống một ly không?"
"Cút." Phương Noãn trừng anh ta, đẩy đẩy mà xua đi.
Tạ Hoài Sơ không biết là cố ý hay vô tình, mặt không đổi sắc ngồi xuống cạnh Giang Lê.
"Cuộc sống ngoài giờ của tiểu thư Giang phong phú thật."
"Anh Tạ cũng đâu kém." Giang Lê không hề sợ, nghiêng đầu nhìn anh.
Ánh mắt Tạ Hoài Sơ lạnh lùng, không nói thêm gì.
Phương Noãn và Thiệu Mạc Ngôn hiếm hoi không cãi nhau.
Hai người nhìn về phía này, cùng thắc mắc.
"Họ đây là sao thế?"
"Tôi làm sao biết được?"
"Chẳng lẽ là…" Hai người liếc nhìn nhau, trong mắt lập tức lóe lên tia hóng hớt.
Thiệu Mạc Ngôn đứng dậy, cầm mic nói to.
"Mọi người, chỉ uống rượu thôi thì chán quá."
"Hay là chúng ta chơi trò nói thật hay thử thách đi."
"Ai thua mà không dám chịu phạt, thì phải cởi một món đồ trên người, được không?"
"Được!!"
Tạ Hoài Sơ: "…"
Giang Lê: "…"
Phương Noãn ghé sát Giang Lê, ghé vào tai cô nói nhỏ: "Lê Lê, đừng sợ, có tớ ở đây."
Giang Lê: "…"
Sao cô cảm thấy càng không ổn thế này.
Luật chơi rất đơn giản, lắc xúc xắc, ai điểm lớn thắng.
Ván đầu, Thiệu Mạc Ngôn thắng, Tạ Hoài Sơ điểm nhỏ nhất.
"Nói thật." Anh nói giọng trầm lạnh, mang theo chút xa cách.
"Với người mình thích thì thích dùng tư thế nào nhất?"
"Oa~"
"Không hổ là thiếu gia Thiệu, biết chơi thật đấy."
Tạ Hoài Sơ: "…"
Câu hỏi gì quái gở thế.
"Hoài Sơ, nếu cậu không trả lời thì phải cởi đồ đó nha." Thiệu Mạc Ngôn hả hê thêm dầu vào lửa.
Tạ Hoài Sơ đưa tay nới cà vạt, trầm giọng nói, "Nữ trên nam dưới."
"Wow!! Không ngờ thiếu gia Tạ lại thích kiểu đó à."
"Hóa ra thiếu gia Tạ là người nằm dưới hả."
Tạ Hoài Sơ: "…"
Lông mày anh nhíu chặt, sắc mặt lạnh đi hẳn.
Vốn anh định nói là nam trên nữ dưới.
Ai ngờ trong đầu lại thoáng hiện hình ảnh hôm qua Giang Lê đè anh ngã xuống đất.
Thành ra lời vừa ra khỏi miệng của anh đã tự nhiên đổi luôn.
Tạ Hoài Sơ theo phản xạ quay đầu nhìn Giang Lê, mà cô cũng đang nhìn anh.
Ánh mắt chạm nhau, dường như không khí đều đang bốc cháy, tí tách nổ.
Giang Lê nhanh chóng rời ánh mắt đi, khẽ cười mỉa: "Anh Tạ chơi cũng ghê đấy."
"…"
Tạ Hoài Sơ nghiến răng.
Ván hai, vẫn là Thiệu Mạc Ngôn thắng, lần này Giang Lê điểm nhỏ nhất.
"Công chúa xinh đẹp, chọn gì nào?"
Giang Lê nghĩ một chút, khẽ nói: “Thử thách."
Cô thật sự sợ thiếu gia Thiệu này hỏi mấy câu quái đản hơn nữa.
Nghe vậy, Thiệu Mạc Ngôn vuốt cằm, trong mắt hiện ý cười gian xảo.
Vừa định nói thì bị Tạ Hoài Sơ cắt ngang: "Nghĩ kỹ rồi hẵng nói."
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông ẩn chứa chút nguy hiểm, giọng nói tràn đầy cảnh cáo.
"Yo, mới thế đã bênh rồi à?" Thiệu Mạc Ngôn cười khẩy, chẳng sợ chọc giận anh.
"Vậy thì tôi cố tình không nghĩ kỹ đấy."
"Muốn chết à?" Tạ Hoài Sơ hờ hững liếc, khí thế xung quanh hạ thấp xuống.
"Có chết cũng phải kéo anh chết chung." Thiệu Mạc Ngôn cố tình chọc tức, rồi quay sang Giang Lê.
"Công chúa nhỏ, chọn một người khác giới trong phòng mà hôn đi."
Tạ Hoài Sơ theo bản năng siết chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn Thiệu Mạc Ngôn sắc như dao.
Giang Lê: "…"
Giờ hối hận còn kịp không?
"Lê Lê, không chịu phạt là phải cởi đồ đó nha…"
Phương Noãn cố tình ghé tai Giang Lê nhấn mạnh.
Tạ Hoài Sơ càng siết chặt tay.
Giang Lê: "…"
Hai người này chắc chắn bàn nhau gài cô rồi chứ gì? Im lặng vài giây, Giang Lê quay sang Tạ Hoài Sơ, cố giữ bình tĩnh: "Tới đi."
"Wow, công chúa nhỏ gan thật đấy." Thiệu Mạc Ngôn huýt sáo trêu.
"Câm miệng." Tạ Hoài Sơ liếc anh ta, ánh mắt đầy sát ý.
Giang Lê hít sâu, hai tay đặt lên vai Tạ Hoài Sơ, nghiêng người lại gần anh.