Tạ Hoài Sơ vừa tắm xong, thay một bộ đồ ở nhà màu đen.
Anh cầm một tách cà phê, bước ra ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống.
Trên bàn trà bằng đá cẩm thạch đặt một chiếc máy tính xách tay.
Anh mở máy, tải lên toàn bộ dữ liệu giám sát giao thông mà người của anh đã điều tra được buổi chiều, cùng với đoạn video sao chép từ Đậu Bao.
Xem xong tất cả video, Tạ Hoài Sơ ngả người ra sau, nét mặt u ám khó đoán.
Theo hình ảnh từ camera, Tạ Trấn Quốc dẫn theo Đậu Bao đi ngang qua chiếc Jeep nhỏ của Giang Lê.
Hình dáng của Đậu Bao thu hút ánh nhìn của người đi đường.
Ngay cả con chó Mango bị nhốt trong chiếc Jeep cũng không ngoại lệ.
Nó nằm trên cửa kính xe, ánh mắt luôn dõi theo từng bước đi của Đậu Bao.
Đôi mắt đen láy của nó đầy vẻ tò mò.
Nhưng ngay khi Tạ Trấn Quốc sắp đi xa, hai tên tóc vàng kia lại xuất hiện từ phía đối diện.
Ban đầu, chúng đã đi gần đến chiếc xe của Giang Lê, nhưng lại bất ngờ nhìn nhau một cái, rồi quay đầu, lén lút đi theo phía sau Tạ Trấn Quốc.
Mango thấy cảnh ấy, nhảy loạn trong xe, rõ ràng là rất sốt ruột.
Nhưng vì không ra được, ánh mắt nó dần trở nên đầy lo lắng.
Cho đến khi Giang Lê xuất hiện, mở cửa xe, nó lập tức lao ra ngoài.
Sau đó là đoạn video từ Đậu Bao.
Con hẻm đó quá hẻo lánh, nên không có camera giám sát.
Từ video của Đậu Bao có thể thấy, hai tên tóc vàng kia trêu chọc Giang Lê bằng ánh mắt dâm đãng, hơn nữa còn nói những lời cực kỳ thô tục, khiến cô nổi giận ra tay đánh chúng.
Tạ Hoài Sơ xem đi xem lại đoạn cô ra tay, ánh mắt ngày càng sâu thẳm.
Cô gái nhỏ trông yếu đuối mềm mại, vậy mà thân thủ lại lợi hại như thế, thật sự khiến anh bất ngờ.
Còn cuộc gọi hôm đó...
Không phải do ông cụ tự bấm, mà là do Đậu Bao kích hoạt hệ thống cảnh báo nguy hiểm.
Hệ thống tự động gọi số liên lạc khẩn cấp để cầu cứu.
Nghĩ đến chuyện ban ngày mình đã hiểu lầm Giang Lê, Tạ Hoài Sơ nghiêng đầu, mở điện thoại bên cạnh.
Tìm đến WeChat của Giang Lê, anh soạn tin nhắn.
“Tiểu thư Giang, ngày mai cô có rảnh không?”
“Về chuyện hôm nay, tôi muốn nói lời xin lỗi.”
Giang Lê trả lời sau khoảng hơn hai mươi phút: “Không cần đâu.”
“Chỉ cần anh Tạ biết rõ sự thật là được.”
Nhìn tin nhắn của Giang Lê, ánh mắt Tạ Hoài Sơ tối lại, suy nghĩ giây lát rồi tiếp tục soạn tin.
“Tiểu thư Giang có thân thủ không tệ.”
Giang Lê: “Cảm ơn lời khen, tôi cũng thấy mình rất giỏi.”
Tạ Hoài Sơ: “…”
Sau đó, anh không trả lời nữa.
Chỉ lặng lẽ ngồi đó, không biết đang nghĩ gì.
Chiều hôm sau, Giang Lê dắt Mango đi dạo về, phát hiện ngoài phòng sách có đỗ một chiếc Maybach màu đen.
Cô nhìn kỹ một chút, nghĩ chắc là người nhà hàng xóm, nên không để tâm.
Nhưng khi cô vừa định bước vào cổng, giọng nói của Tạ Hoài Sơ vang lên từ phía sau.
“Tiểu thư Giang.”
Tạ Hoài Sơ vốn định xuống xe.
Nhưng khi ánh mắt chạm đến con Mango bên cạnh cô, bước chân vừa đưa ra liền lập tức thu về.
Anh đóng chặt cửa xe, hạ cửa kính xuống gọi người đang chuẩn bị đi tiếp.
Giang Lê quay lại, ngạc nhiên khi thấy Tạ Hoài Sơ, “Anh Tạ, đây là…?”
“Đáp lễ.” Giọng Tạ Hoài Sơ ngắn gọn.
Giang Lê kéo dây dắt chó trong tay, “Tối qua tôi nói rồi, không cần mà.”
“Là ông nội dặn.” Giọng anh trầm như gió thu, mang theo chút hơi lạnh.
“Anh về nói với ông là không cần đâu. Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“Tôi tin rằng nếu đổi là ai khác, chắc cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Giang Lê nhẹ nhàng nói.
“Ông đã đặt chỗ sẵn, đang chờ cô.” Tạ Hoài Sơ cố tình phớt lờ lời cô, tiếp tục mang ông ra làm cái cớ.
Giang Lê: “…”
Xem ra bữa này không thể tránh được rồi.
“Vậy anh chờ một chút, tôi đi thay đồ.”
“Ừ.”
Thấy Giang Lê đồng ý, nét mặt Tạ Hoài Sơ thoáng dịu lại, giọng nói cũng dịu hơn.
Sáng nay, anh cố tình gọi điện cho ông nội, nói rằng hôm qua mình đã hiểu lầm Giang Lê.
Ban đầu định hẹn cô ra mặt nói lời cảm ơn, nhưng lại bị từ chối.
Ông cụ mắng anh ngốc, rồi bảo anh chiều tối đích thân qua đón người ta.
Đã cảm ơn thì phải thể hiện thành ý.
Trong lúc Tạ Hoài Sơ đang suy nghĩ, Giang Lê đã quay lại.
Cô gái nhỏ mặc một chiếc sườn xám trắng kiểu choàng vai, bên ngoài khoác áo măng tô.
Tóc buông xõa phía sau, một bên được cài kẹp tóc ngọc trai.
Không trang điểm, nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt được.
Tạ Hoài Sơ vô thức nheo mắt lại. Trong lồng ngực, tim anh đập mạnh mẽ từng nhịp.
Giang Lê bước đến ghế sau, đưa tay định mở cửa, giọng của Tạ Hoài Sơ vang lên.
“Tôi là tài xế à?”
Giang Lê: “…”
Thật là người nhiều chuyện.
Cô cạn lời, vòng qua ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn.
Chiếc Maybach chạy đều trên đường.
Ánh mắt Giang Lê lơ đãng dừng trên bàn tay cầm lái của Tạ Hoài Sơ.
Đôi tay này thật khiến cô thích, chỉ muốn chạm thử một cái.
Nhìn một lúc, ánh mắt cô dần dời lên trên, cuối cùng dừng lại trên gương mặt anh.
Chậc, người này đúng là con cưng của trời.
Không chỉ tay đẹp, mà mặt còn đẹp hơn. Bảo anh ta tuấn tú hơn cả Phan An cũng không ngoa.
*Phan An: hay Phan An Nhân (潘安仁) là một mỹ nam nổi tiếng trong lịch sử Trung Hoa, sống vào thời Tây Tấn (thế kỷ thứ 3). Ông đẹp trai nổi tiếng thiên hạ, được xem là biểu tượng của nam tử tuấn tú trong văn hóa Trung Hoa.
“Không biết trên mặt tôi có gì khiến tiểu thư Giang nhìn chăm chú thế?”
Đèn đỏ bật, Tạ Hoài Sơ kéo phanh tay, nghiêng đầu liếc cô một cái, rồi lạnh nhạt nói.
“Đẹp trai, anh tuấn, mỹ mạo.” Giang Lê không tiếc lời khen.
Tạ Hoài Sơ: “…”
“Tiểu thư Giang đều nói lời ngon ngọt thế này với mọi đàn ông à?”
Đèn xanh bật, Tạ Hoài Sơ lái xe đi tiếp, giữa hàng mày mang theo chút lãnh đạm.
“Không hẳn vậy.” Giang Lê đưa tay vuốt tóc, khóe môi cong lên thành một nụ cười tinh nghịch.
“Tôi chỉ nói lời ngọt ngào với người mà tôi thấy hứng thú thôi.”
Khóe môi Tạ Hoài Sơ khẽ giật: “…”
Cô gái nhỏ này đúng là cái miệng giảo hoạt.
Nhưng anh nào hay biết, môi anh đã hơi cong, ánh mắt cũng bớt đi vẻ lạnh lùng.
Khách sạn năm sao Tứ Quý Vân Đỉnh.
Giang Lê đi theo sau Tạ Hoài Sơ lên tận tầng thượng.
Tạ Trấn Quốc đã ngồi trong phòng riêng đợi sẵn, bên cạnh ông là một chàng trai trẻ.
Khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao gầy, mái tóc ngắn rẽ lệch khiến cậu trông càng trẻ trung.
“Cháu chào ông Tạ.” Giang Lê lễ phép chào.
“Tiểu Giang, lại đây, ngồi cạnh ông nào.” Tạ Trấn Quốc vẫy tay cười vui vẻ.
Tạ Hoài Sơ bước lên trước kéo ghế ra, ánh mắt ra hiệu.
“Cảm ơn.” Giang Lê mỉm cười ngồi xuống, đôi mắt dịu dàng.
Tạ Hoài Sơ ngồi bên cạnh, không nói thêm lời nào.
“Chị Giang, chào chị ạ.” Chàng trai trẻ bên cạnh Tạ Trấn Quốc tươi cười vẫy tay chào Giang Lê.
“Em là Lục Tử Dương, rất vui được gặp chị.”
Cậu có vẻ hoạt bát, hoàn toàn không chút ngại ngùng.
Khi nói chuyện cũng rất tự nhiên, tao nhã và khiêm tốn.
“Nghe ông ngoại nói có một chị gái rất xinh đẹp đã cứu ông, em liền muốn đến xem thử.”
“Quả nhiên chị đẹp thật, như tiên nữ bước ra từ trong tranh vậy.”
Giang Lê: “…”
Đứa nhỏ này, đúng là có tiền đồ.
Tuổi còn nhỏ mà đã biết ăn nói như vậy, thật sự lợi hại.
Còn hơn người nhàm chán nào đó.
“Cảm ơn tiểu Dương đã khen, em cũng rất đẹp trai đấy.”
Nghe hai người khen qua khen lại, ánh mắt Tạ Hoài Sơ khẽ trầm xuống.