Chịu Thua

Chương 7: Giấc mơ

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

“Nhưng biết làm sao đây…” Thương Trạch Uyên lộ vẻ tiếc nuối: “Em gái kế trùng hợp là kiểu con thích.”

“…”

Trình Thư Nghiên ngẩn người vài giây, có chút không thể tin được.

Mối quan hệ cấm kỵ nhất trong một gia đình tái hợp lại, cứ vậy mà được phơi bày trắng trợn như vậy, quá mức gây sốc.

Rõ ràng là những lời trái đạo lý, vậy mà người nọ lại nói ra nhẹ nhàng như mây trôi gió thoảng, thong thả suy nghĩ một lát rồi chậm rãi cất tiếng: “Chi bằng song, hỷ, lâm, môn?”

Bàn ăn nhất thời chìm trong im lặng.

Vẻ mặt của mấy người khác nhau.

Thương Cảnh Trung phản ứng lại, sắc mặt từ trắng chuyển sang đỏ rồi chuyển sang xanh: “Thương Trạch Uyên! Mày nói bậy cái gì đó?”

Thương Trạch Uyên nghịch chiếc bật lửa màu xám bạc, không mấy để ý: “Xin lỗi, ăn ngay nói thật, mọi người cứ coi như là trò đùa đi, dù sao con cũng đâu có định làm gì đâu.”

Thương Cảnh Trung đập bàn, giận không kiềm chế được, đột nhiên nhớ ra người trong cuộc vẫn còn ở đây.

Từ sau khi Thương Trạch Uyên nói xong, Trình Thư Nghiên không hề lên tiếng.

Đầu gần như gục xuống bàn, không nhìn rõ biểu cảm của cô, có lẽ là bị dọa sợ.

“Thư Nghiên à…” Thương Cảnh Trung lộ vẻ áy náy: “Anh trai con chỉ nói đùa thôi, con đừng để bụng.”

Lời vừa truyền đến, chỉ trong vòng mười mấy giây, mắt Trình Thư Nghiên đã đỏ hoe. Cô cắn chặt môi dưới, định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu.

Cái lắc đầu này, nước mắt đã rơi xuống.

Gái ngoan nghe thấy những lời trêu chọc như vậy, khóc là cách thể hiện phù hợp nhất.

Cô ấm ức không dám nói, giọng nói có chút run rẩy: “Con ăn no rồi, con, con về phòng trước ạ.”

Nói xong, Trình Thư Nghiên đứng dậy, không quay đầu lại mà chạy lên lầu.

Bữa tối ấm cúng biến thành một trò hề.

Tiếp theo dưới lầu là những cuộc cãi vã không có hồi kết, ai bị mắng ai tức giận, Trình Thư Nghiên không để ý, vai diễn của cô đã đóng máy trước rồi.

Phòng cách âm khá tốt, đóng cửa lại thì không nghe thấy gì cả, cô hiếm khi có được một chút yên tĩnh.

Chỉ là một lát sau, Trình Thư Nghiên lại không tránh khỏi chìm vào suy tư.

Khi bước vào một gia đình mới, điều khó đối mặt nhất thường là đứa trẻ, đặc biệt là những đứa trẻ bằng tuổi cô.

Từ sự quan sát tối nay, con người Thương Trạch Uyên này rất thông minh, biết cách nắm bắt tâm lý người khác, đồng thời cũng khá xấu xa.

Những lời mà anh nói ra đó, có lẽ chỉ muốn tát vào mặt Thương Cảnh Trung, nhưng người khó xử nhất lại là cô.

Lần đầu chạm trán đã ra oai phủ đầu cô, cô không thể ngồi chờ chết được.

Phải làm sao đây?

Trả đũa? Hay nhẫn nhịn?

Cô vẫn chưa nghĩ ra.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Trình Thư Nghiên hoàn hồn, vội vàng cầm cặp kính bên cạnh lên đeo: “Vào đi.”

Cô còn tưởng là người lớn đến an ủi cảm xúc của cô, không ngờ mở cửa lại thấy Thương Trạch Uyên.

Anh vẫn giữ dáng vẻ nhàn nhã đó, một tay đút túi, đứng trước cửa, dáng người cao lớn, gần như che khuất tầm nhìn của cô.

Không biết anh có mục đích gì, Trình Thư Nghiên im lặng vài giây, rồi chủ động hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Là Thương Cảnh Trung bắt anh phải đến xin lỗi, nếu là trước kia thì Thương Trạch Uyên sẽ không thèm để ý, nhưng hôm nay anh tự biết mình quá đáng, cãi nhau thì cãi nhau, dù thế nào cũng không nên làm tổn thương người vô tội, huống chi đối phương lại là một cô gái ngoan ngoãn.

Thương Trạch Uyên cụp mắt: “Chuyện hôm nay, tôi…”

Nói đến đây, hơi khựng lại.

Anh đột nhiên phát hiện ra Trình Thư Nghiên khác thường.

Cô có chút lạnh lùng và cảnh giác, xuyên qua lớp kính, anh thậm chí còn có thể bắt được sự sắc bén như có như không trong mắt cô.

Nghi ngờ, lại có phần không chắc chắn.

Thương Trạch Uyên nhìn vào đôi mắt đó của cô, cong môi: “Có vẻ là em có chuyện muốn nói với tôi.”

Trình Thư Nghiên không trả lời.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy.

Mãi đến khi thang máy dừng ở tầng ba, hai tiếng bước chân vang lên, trước sau.

Sự đối đầu bất đắc dĩ bị gián đoạn.

Thương Cảnh Trung hỏi: “Đã xin lỗi em gái chưa?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc