Chịu Thua

Chương 6: Giấc mơ

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Đổi cách xưng hô cũng khá nhanh đấy.

Thương Trạch Uyên liếc nhìn cô, nhếch môi cười một cái: “Con đi tắm cái đã.”

Theo quan sát của Trình Thư Nghiên, nụ cười này rất qua loa, nhưng chí ít cũng còn chịu qua loa.

Chỉ có thể nói là có một chút lịch sự, nhưng không nhiều.

Mười mấy phút sau, Thương Trạch Uyên xuống lầu, thay một bộ quần áo khác, tóc còn hơi ẩm.

Có người kéo ghế cho anh, anh ngồi xuống, là chỗ ngồi bên cạnh Trình Thư Nghiên.

Cô ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh, mùi này còn nồng hơn cả mùi nước hoa, không gây khó chịu, nhưng lại có cảm giác hiện diện cực mạnh.

Thương Cảnh Trung nói: “Vậy tối nay là bữa tối đầu tiên của gia đình chúng ta.”

Trình Thư Nghiên mím môi cười.

Thương Trạch Uyên cũng không có phản ứng gì, chỉ lo gắp thức ăn, dường như việc trong nhà có thêm hai người không có ảnh hưởng gì đến anh nên anh không thèm để ý, hoặc có lẽ là đã quá quen rồi.

Hai người lớn hưởng thụ niềm vui, anh và cô thì phụ trách làm nền, tương đối trầm lặng, cho nên bữa cơm này ban đầu vẫn coi như hòa thuận.

Cho đến khi chủ đề lệch quỹ đạo sang họ…

“Thư Nghiên, con bị cận hả?”

Trình Thư Nghiên đang cúi đầu ăn cơm, chợt nghe thấy Thương Cảnh Trung hỏi.

Cô khựng lại, giơ tay đẩy gọng kính đen dày cộm, nói: “Cận nhẹ ạ.”

“Bao nhiêu độ rồi?”

Cô tùy tiện nói: “Khoảng 300 độ.”

Trình Tuệ chen vào: “Do nó đọc sách mà ra đó anh, hồi học cấp ba con bé cứ học đến rạng sáng, em khuyên thế nào cũng không được, thấy chưa, chẳng phải đã bị cận rồi sao?”

“Thích học là tốt, không giống thằng nhóc nhà anh…”

Ông nói ông, bà nói bà, chủ đề cứ như vậy mà nới rộng ra.

Thương Cảnh Trung nói tuy Thương Trạch Uyên thích chơi, nhưng may mà tự nó có chừng mực, thông minh, xuất sắc, cái gì cũng giỏi.

Trình Tuệ nói Trình Thư Nghiên yên tĩnh lại ngoan ngoãn, nhưng vì quá mức ngoan ngoãn nên thỉnh thoảng hay bị bắt nạt.

“Vậy thì không được rồi, Trạch Uyên…” Thương Cảnh Trung gọi anh: “Sau này hai đứa học cùng một trường, con là anh trai thì phải chăm sóc em gái nhiều hơn đấy.”

Nghe vậy, Thương Trạch Uyên cuối cùng cũng có phản ứng.

Anh thong thả khuấy súp, không ngẩng đầu, chỉ bình thản lặp lại câu nói đó: “Cùng trường?”

Trình Tuệ giải thích: “Thấy học chung trường có thể chăm sóc lẫn nhau, nên cha con đã cho em gái con vào trường mỹ thuật của con.”

Thương Trạch Uyên không đáp lời, trên bàn ăn chỉ còn tiếng thìa va vào bát.

Một lát sau, anh mới khẽ cười một tiếng: “Được thôi.”

Cứ tưởng rằng màn “trò khôi hài” này cùng lắm sẽ chỉ kéo dài một tháng là sẽ kết thúc, không ngờ lần này lại là thật.

Thương Trạch Uyên đặt thìa xuống, vẫy tay với người giúp việc đang chờ phục vụ bên cạnh, đợi người nọ đi rồi, anh dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực: “Muốn con chăm sóc thế nào đây?”

Lời này nghe rất có hàm ý sâu xa.

Thương Cảnh Trung liếc nhìn anh: “Anh trai bảo vệ em gái còn cần ta dạy sao?”

Giọng điệu của ông có vẻ gay gắt, lại lặp đi lặp lại hai chữ anh trai em gái, rõ ràng là muốn kéo anh và cô nhận nhau.

Trình Thư Nghiên lẽ ra nên giữ im lặng, nhưng để tránh mâu thuẫn, cô đành phải lên tiếng: “Không sao đâu chú, con có thể tự chăm sóc bản thân được mà.”

Trình Tuệ phụ họa: “Đúng vậy, Thư Nghiên nó ngoan lắm, nó sẽ không gây phiền phức cho con đâu.”

“Vậy sao?” Thương Trạch Uyên nhướng mày: “Con gái ngoan à.”

Anh dời ánh mắt nhìn sang.

Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc nhìn cô.

Không đúng, phải nói là đánh giá mới đúng.

Từ trên xuống dưới, rất kỹ.

Váy liền thân màu trắng chất liệu cotton linen, tóc buộc đuôi ngựa, đeo một cặp kính.

Nhưng anh không nhìn thấy mặt, bởi vì Trình Thư Nghiên đang cúi đầu.

Thương Trạch Uyên: “Ngẩng đầu lên.”

Thương Cảnh Trung nhận thấy có gì đó không ổn: “Con muốn làm gì?”

Thương Trạch Uyên cười nói con có muốn làm gì đâu, chỉ là muốn làm quen với thành viên mới, tránh sau này ra đường không nhận ra nhau.

Lời này khiến Trình Thư Nghiên không thể không ngẩng mặt lên.

Ánh mắt cô và anh chạm vào nhau.

Anh có một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, đường nét góc cạnh, nước da trắng nõn. Đồng tử màu nâu nhạt, sống mũi cao, mang chút vẻ lai. Môi mỏng, luôn nở một nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt lại hờ hững xa cách, như thể nhìn thấu lòng người.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc