Editor: L’espoir
*
Thương Trạch Uyên không nói gì, ngược lại Trình Thư Nghiên trả lời thay anh: “Anh ấy xin lỗi rồi ạ.”
“Vậy thì được…” Thương Cảnh Trung hài lòng gật đầu, lại khuyên nhủ: “Thư Nghiên, con đừng để bụng nhé.”
“Con không sao ạ.”
Trình Tuệ nói: “Em đã nói con gái em rất rộng lượng mà, không sao là tốt rồi, sau này đều là người một nhà cả.”
Trình Thư Nghiên mỉm cười.
Thương Trạch Uyên hờ hững liếc nhìn cô một cái.
Cô vẫn ngoan ngoãn, dịu dàng, như thể sự sắc bén thoáng qua vừa rồi chỉ là một ảo giác.
*
Ngày hôm sau, Trình Thư Nghiên xuống nhà ăn sáng, những người khác đều không có ở nhà.
Nghe dì nói, Thương Cảnh Trung đã đưa Trình Tuệ ra ngoài rồi.
Trình Thư Nghiên đoán là đi mua sắm.
Cô thuận miệng hỏi: “Anh Trạch Uyên đâu ạ?”
“Trạch Uyên à, nó đi bơi rồi.”
Là Trạch Uyên, chứ không phải là cậu chủ. Có thể nghe thấy dì rất thích anh, thậm chí là thân thiết.
“Bơi sớm vậy sao? Kỷ luật quá, anh Trạch Uyên ưu tú thật.”
Cô cố ý nói theo, thậm chí còn khen hai câu trái với lòng mình.
Quả nhiên dì rất vừa lòng, cũng nói thêm nhiều hơn: “Trạch Uyên cậu ấy giỏi thể thao lắm, đấu kiếm, bóng chày, cưỡi ngựa môn nào cũng thạo, con đừng có thấy cậu ấy không học chuyên ngành thể thao, mà trong lĩnh vực này cậu ấy đã giành được rất nhiều giải thưởng đấy…”
Trình Thư Nghiên vừa nghe vừa đáp, thuận lợi lấy được thông tin từ lời nói của dì.
Thương Cảnh Trung bận rộn công việc, thường xuyên đi công tác nước ngoài, nên thời gian ở nhà rất ít.
Mỗi buổi sáng Thương Trạch Uyên sẽ tập thể dục đúng giờ, thường là từ 8 giờ đến 10 giờ sáng. Gần đây, thời gian tập luyện lâu hơn một chút, bởi vì sau khi khai giảng có một cuộc thi bơi lội, anh đang tăng cường tập luyện.
Đang nói chuyện, điện thoại di động đột nhiên hiện lên tin nhắn, có một công việc bán thời gian làm người mẫu ảnh, cần phải phỏng vấn.
Trình Thư Nghiên ngậm bánh mì, gõ chữ đăng ký, tính toán thời gian, cơm cũng không kịp ăn, cô vội vàng lên lầu trang điểm thay quần áo. Để phòng trường hợp trở về đụng mặt Thương Cảnh Trung, cô còn mặc một chiếc váy liền thân đoan trang.
Chuẩn bị xong mọi thứ, cũng chỉ mới 9 giờ rưỡi.
Trình Thư Nghiên xách túi, đẩy cửa phòng ra, khóe mắt thoáng nhìn thấy bóng dáng cao gầy phía trước, bước chân đột nhiên dừng lại.
… Thông tin tình báo lại sai rồi.
Thương Trạch Uyên ngậm hờ điếu thuốc trong miệng, dựa lưng vào lan can đợi thang máy.
Anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, thoạt đầu không chú ý đến cô.
Mãi cho đến khi cánh cửa tuột ra khỏi tay, tự động đóng lại phát ra tiếng động, ánh mắt anh mới rời khỏi màn hình, hờ hững lướt qua, cũng khựng lại.
Tầng ba được bao quanh bởi một vài cửa sổ kính sát đất, ánh sáng dồi dào, làn khói trắng xoáy nhẹ nhàng trong ánh sáng, giữa tầm mắt hai người giao nhau, từ từ bốc lên.
Thang máy đến, kêu lên một tiếng “ting”, cửa mở ra, Thương Trạch Uyên không đi vào, anh giơ tay kẹp điếu thuốc lên, hút một hơi, khi thở ra, khóe môi hơi nhếch lên.
Nghi ngờ đã phần nào sáng tỏ, anh nhàn nhã thưởng thức tình huống bất ngờ này.
Tóc dài xõa vai, trang điểm tinh xảo, bất kể là cách ăn mặc hay thần thái, đều khác xa với hình tượng đóa hoa trắng của cô.
Vậy thì tình huống này khá thú vị rồi.
Anh không nói gì, Trình Thư Nghiên cũng im lặng.
Trong không gian yên tĩnh, hai người mỗi người một tâm tư.
Cánh cửa thang máy chờ một lát, lại đóng lại.
Bàn tay đang nắm chặt cuối cùng cũng buông lỏng.
Trình Thư Nghiên bước tới, tiếng giày cao gót gõ xuống mặt đất, mạnh mẽ và trong trẻo.
Cô đi thẳng đến trước mặt anh, dáng vẻ tự nhiên đoạt lấy điếu thuốc từ đầu ngón tay anh, ngậm vào miệng, sau đó ngửa đầu, phả một vòng khói về phía anh.
“Tối qua, đúng là tôi có lời muốn nói với anh.”
Cứ như sự đối đầu còn dang dở lại được nhấn nút tiếp tục, Trình Thư Nghiên nhướng mày, cong môi cười: “Xin lỗi anh, anh trai hoàn toàn không phải là kiểu tôi thích.”
…
Đây không phải là lần đầu tiên Trình Thư Nghiên bước vào một gia đình tái hợp.
Trong mười chín năm qua, cô đã theo Trình Tuệ chuyển đến rất nhiều thành phố, đến rất nhiều gia đình, đương nhiên cũng phải đối phó với rất nhiều người.