Editor: L’espoir
*
Trình Thư Nghiên nhìn sang chỗ khác, còn Thương Trạch Uyên lại nhìn chằm chằm vào cô thật lâu.
Anh thấy lồng ngực cô khẽ phập phồng, thấy đôi môi cô đỏ ửng, trong mắt ánh lên chút mơ màng và hơi nước, xinh đẹp như một quả mọng rực rỡ sắc màu, căng mọng nước và đầy vị chua ngọt.
Anh muốn tiếp tục, nhưng cuối cùng vẫn không động đậy, đặt một tay lên lưng ghế, dựa vào đó, lặng lẽ chờ đợi phản ứng của cô.
Anh nghĩ, có lẽ là một cái tát, hoặc có lẽ là một ly rượu lạnh tạt thẳng vào mặt.
Nhưng một lát sau, Trình Thư Nghiên chỉ liếc nhìn anh một cái, cực kỳ bình tĩnh và thản nhiên buông một câu: “Đã bảo là phải về rồi.”
Sau đó thì cô đi thật.
Một màn mờ ám đến thật nhanh, kết thúc cũng thật đột ngột.
Không khí dần lạnh đi, Thương Trạch Uyên thở ra một hơi thật dài.
Anh đang định đứng dậy, ánh mắt lại vô thức nhìn xuống.
Anh cũng đắp một chiếc chăn mỏng, lúc này, trên chiếc chăn màu xám có một chỗ phồng lên rõ rệt.
“… Chậc.” Thương Trạch Uyên nhíu mày.
…
Trình Thư Nghiên từ phòng tắm đi ra, vừa lúc nhận được tin nhắn WeChat của Thương Trạch Uyên.
Thương Trạch Uyên: [Ngủ chưa?]
Cô không trả lời, trực tiếp khóa màn hình.
Không chỉ tối nay không trả lời, mà ngày hôm sau lên lớp, cô không đợi anh cùng đến trường, đã dậy sớm đi trước.
Hiển nhiên, nụ hôn tối qua là sản phẩm của sự bốc đồng.
Nụ hôn là do cô ngầm đồng ý, cho nên trong khoảnh khắc anh hôn tới, cô không hề kháng cự. Đương nhiên, cô cũng không phải kiểu người sau khi động lòng vì nhan sắc rồi lại quay sang tát người ta, cô không làm chuyện “mất bò mới lo làm chuồng” như thế.
Sự thật chính là, anh lên cơn, cô cũng lên cơn, hơn nữa cả hai đều rất tận hưởng điều đó.
Tình huống này thì khá phiền phức, cũng khá lúng túng.
Để cắt đứt những rắc rối khó lường về sau, tốt nhất trong thời gian ngắn, họ không nên ở riêng một mình, cũng không nên giao tiếp với nhau.
Giống như hai chất lỏng không thể hòa tan vào nhau, sau khi bị lắc mạnh và trộn lẫn, cũng cần phải để một thời gian lắng xuống thì mới có thể trở lại trạng thái ban đầu. Tương tự, họ cũng cần thời gian để lấy lại lý trí.
Trình Thư Nghiên chọn cách xử lý nguội.
Nhưng chuyện này nói ra cũng thật kỳ lạ, cô vừa quyết định tránh anh, tiện thể làm nguội bản thân thì tần suất anh xuất hiện lại càng thường xuyên hơn trước. Bất kể là chính anh, hay là tên của anh.
Có lẽ vì chuyện anh nhuộm tóc xanh, chuyện đó ở trường học chẳng khác nào một tin tức lớn, đến mức Trình Thư Nghiên đi đến đâu cũng có thể nghe thấy những lời bàn tán về anh.
Cô đến nhà ăn ăn cơm, bàn bên cạnh đang nói về cách ăn mặc của anh.
Cô đi siêu thị mua nước, cô gái xếp hàng trước cô đang xem bài đang đăng hot về anh.
Ngay cả khi cô đi học, cũng có bạn học chuyên ngành tìm cô hỏi thăm về tình hình gần đây của Thương Trạch Uyên.
Cô nghe tên anh nhiều đến mức đầu sắp nổ tung.
“Thật ngại quá, tôi và anh ấy không thân lắm.” Một lần nữa khéo lời nhờ vả tặng quà và xin số điện thoại, Trình Thư Nghiên kéo Tống Hân Trúc rời khỏi phòng học với tốc độ tên lửa.
Buổi chiều có tiết thể dục.
Hai người làm xong bài tập thể dục, đến dưới bóng cây để nghỉ ngơi.
“Làm em họ của anh ấy không dễ đâu, tớ hiểu mà.” Tống Hân Trúc nói về chuyện vừa rồi, vỗ vỗ vai Trình Thư Nghiên, sau đó lại nói: “Cậu nói xem mấy cô gái đó cũng thật là, rõ ràng biết anh ấy là một tên đểu cáng, còn si mê anh ấy tới vậy nữa?”
Trình Thư Nghiên cười nhẹ một tiếng, không đáp.
Nhiệt độ ở Giang Thành vào tháng 11 giống như cuối thu ở các thành phố phía Bắc.
Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn, ban ngày có nắng thì vẫn còn ấm áp.
Trình Thư Nghiên ngồi trên ghế gỗ, ánh nắng xuyên qua khe hở của bóng cây rọi xuống mặt đất, Tống Hân Trúc và cô nói chuyện về Trần Trì, cô nghe câu được câu không, đầu ngón chân di chuyển từ khoảng bóng này sang khoảng bóng khác.
Kết quả nói đến nói lui, Tống Hân Trúc đột nhiên giống như được kích hoạt cơ quan, đứng bật dậy.