Chịu Thua

Chương 48: Giấc mơ

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Trình Thư Nghiên giật mình, vừa muốn hỏi chuyện gì vậy, đã thấy Tống Hân Trúc vọt ra ngoài.

Có thể khiến một cô gái ngây thơ lại có phản ứng nhanh nhẹn đến vậy, Trình Thư Nghiên đoán, phần lớn là do đã nhìn thấy Trần Trì rồi.

Cô ngẩng đầu, nhìn theo hướng Tống Hân Trúc chạy đi, sau đó, tầm mắt hơi khựng lại.

Cách đường băng không xa là sân bóng rổ, có mấy nhóm người đang chơi bóng rổ.

Cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thương Trạch Uyên trong đám người.

Anh mặc áo thun trắng quần jean, khoác áo ngoài trên vai, dùng một ngón tay móc lấy. Anh trông có vẻ vừa chơi bóng rổ xong, đang dựa lưng vào khung bóng rổ, dùng một tay mở chai nước, ngửa đầu uống, yết hầu lăn lên lăn xuống khi uống nước.

Anh vừa đặt chai nước xuống thì có người gọi anh tiếp tục chơi, một quả bóng bay tới, một tay anh đỡ lấy, rồi cười lắc đầu, quả bóng xoay trên đầu ngón tay anh vài vòng, anh lại chuyền bóng trở lại.

Trần Trì cũng đến nghỉ ngơi, mấy người nói chuyện phiếm với nhau, Thương Trạch Uyên lấy điện thoại ra, vừa nghe vừa cúi đầu trả lời tin nhắn.

Đúng lúc này, Tống Hân Trúc chạy tới, cắt ngang cuộc nói chuyện của mấy người nọ.

Lúc đầu, Thương Trạch Uyên không có phản ứng gì với sự xuất hiện của cô ấy, chỉ ba giây sau, anh như nhận ra điều gì đó, động tác nhắn tin dừng lại. Anh ngẩng đầu lên, tầm mắt quét qua từ trái sang phải, sau đó dừng lại trên khuôn mặt Trình Thư Nghiên.

Lẽ ra Trình Thư Nghiên nên dời tầm mắt sang chỗ khác, nhưng nhìn rồi thì nhìn thôi. Cô không né tránh, ngược lại bình tĩnh đối diện thẳng với anh, thậm chí lúc này, cô còn có thể thản nhiên vặn nước uống.

Vừa mới uống một ngụm nước, một cô gái bên cạnh nói với cô bạn của mình: “Thương Trạch Uyên đúng là có bộ mặt uy quyền thật đấy, sao anh ấy không thể bất ngờ hôn tớ một cái chứ?”

Trong đầu hiện lên vài hình ảnh, Trình Thư Nghiên bị sặc nước.

Thương Trạch Uyên vẫn luôn nhìn cô, thấy vậy, anh từ tốn nhếch môi, cười một tiếng.

Nụ cười rất lưu manh, lại có vẻ trẻ con kỳ lạ.

Trình Thư Nghiên không để ý mà trừng mắt đáp lại nhìn anh, thầm truyền đạt “làm gì, đừng có muốn ăn đòn”.

Anh vẫn cười, nụ cười càng sâu hơn vừa rồi. Trong mày trong mắt đều là sự hứng thú mạnh mẽ dành cho cô, anh dùng một tay vuốt tóc vài cái, rồi ngoắc tay về phía cô, như đang đưa ra lời mời.

Cổ họng có hơi khô.

Cũng không trách người khác bàn tán.

Anh quả thật, rất có cuốn hút, lười biếng mà ung dung, biết cách chơi đùa đầy cảm xúc, nói chung là cực kỳ hấp dẫn người khác.

Thỉnh thoảng, chỉ là thỉnh thoảng thôi, Trình Thư Nghiên cũng sẽ nảy ra ý nghĩ “tiếc quá, không thể ăn anh”.

Thấy cô mãi không có phản ứng, Thương Trạch Uyên nhắn tin cho cô.

Thương Trạch Uyên: [Cùng hút một điếu chứ?]

Trình Thư Nghiên lấy điện thoại ra xem, dừng lại hai giây, cúi đầu gõ chữ: [Cai rồi.]

Sau đó cô không nhìn anh nữa, đứng dậy rời đi.

*

Kỳ thật từ sau đêm đó, Thương Trạch Uyên đã liên tục tìm cô vài lần, không phải để nói chuyện chính sự, mà chủ yếu là hẹn cô gặp mặt.

Trình Thư Nghiên một là không trả lời, hai là trả lời rất ngắn gọn, không phải “ngủ rồi” thì là “không đi”. Sau vài lần từ chối, anh cũng không còn chủ động nữa.

Từ trước tới giờ anh không phải kiểu người tự chuốc lấy sự bẽ mặt.

Cô cố ý tránh mặt, anh làm như cô mong muốn.

Mối quan hệ của hai người trong trạng thái không ở riêng, không giao tiếp, dần dần trở nên nguội lạnh, Trình Thư Nghiên cảm thấy như vậy khá tốt.

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong xuôi, hai người lần lượt đứng dậy trở về phòng.

Trình Thư Nghiên lên thang máy trước, để không đi cùng Thương Trạch Uyên, cô nhanh chóng ấn hai lần nút đóng cửa.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, nhìn thấy chỉ còn một khe hở rộng hai ngón tay, thì một bóng người đi tới.

Trình Thư Nghiên nhíu mày, không một tiếng động mò đến nút bấm, đang định ấn, cửa thang máy lại từ từ mở ra.

Khuôn mặt rõ ràng và ưu tú của Thương Trạch Uyên cứ vậy xuất hiện bên ngoài cửa, ngay trước mặt cô.

Anh nhướng mày với cô, lộ ra vẻ mặt “vô cùng xin lỗi nhưng tôi vẫn vào đây”, sau đó thong thả bước vào, đứng bên cạnh cô.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc