Chịu Thua

Chương 46: Giấc mơ

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Lần đầu tiên anh nhìn thấy một mặt tinh nghịch ở cô, anh cảm thấy mình mới chỉ khám phá được chưa đến mười phần trăm về cô, anh muốn tìm hiểu thêm.

Thương Trạch Uyên nghiêng người qua, một tay đặt lên lưng ghế sau lưng cô.

Khoảng cách cứ thế được rút ngắn lại, anh cúi đầu nhìn cô, cười nói: “Vậy cũng phải xem em, có chịu để tôi lừa hay không.”

Bóng đêm dày đặc, ánh trăng lấm tấm rơi trên cành lá, bị làn gió đêm nhẹ nhàng thổi tan rồi lại tụ lại.

Ánh đèn xung quanh bật sáng, ánh sáng hắt vào đôi mắt màu hổ phách của anh, giống như những vì sao bị vỡ nát.

Khi đối diện ở khoảng cách gần, Trình Thư Nghiên thấy anh đeo một chiếc khuyên tai bạc ở tai phải, nhìn thấy trên má anh có một nốt ruồi nhỏ nhạt. Sau đó cô phát hiện anh không chỉ có đường nét khuôn mặt sắc sảo mà đôi môi cũng rất đẹp.

Môi mỏng nhưng có hình dáng rõ ràng, màu sắc hồng hào, có lẽ vì vừa uống rượu nên môi còn ánh lên chút ánh sáng, nhìn rất mềm mại.

Anh vừa hỏi cô cái gì? Có chịu để anh lừa hay không?

Trình Thư Nghiên nghiêng đầu, hỏi một câu hỏi mà lúc này cô vô cùng tò mò: “Anh nói chuyện với ai cũng như vậy sao?”

Thái độ mập mờ, lời nói không rõ ý, anh lúc nào cũng có thể buông ra những câu như thế, bất kể thời gian hay địa điểm.

Phải thực chiến bao nhiêu lần mới có thể hình thành được phản xạ có điều kiện như vậy?

Thương Trạch Uyên nhếch môi, trả lời một cách mơ hồ: “Chỉ có thể đối xử với em như vậy thôi.”

Trình Thư Nghiên cười nhạo: “Đểu cáng.”

“Tôi không có đểu cáng.”

“Anh có.” Cô khẳng định.

“Vậy em có muốn thử xem không?”

Anh vẫn đang cười, ánh mắt khóa chặt cô, từ đôi mắt cô, đến mũi, rồi đến đôi môi của cô.

Rượu phát huy tác dụng, có những cảm xúc bất an đang điên cuồng khuấy động trong không khí.

Anh vô thức liếm môi, yết hầu chuyển động.

Gió đêm vẫn thổi, điếu thuốc vẫn chưa tắt, hai người cách nhau một khoảng cách không xa không gần, lặng lẽ nhìn nhau.

Trình Thư Nghiên lúc đầu còn cười, nhưng rồi một ý nghĩ nào đó lóe lên trong đầu cô.

Một chút lý trí muộn màng bắt đầu trỗi dậy.

Cô đang nghĩ, họ như vậy, có phải là không đúng lắm không?

Đùa giỡn là đúng, ở một mình vào đêm khuya là đúng, nói với nhau những lời có phần mập mờ cũng có sao đâu.

Nhưng những điều trên lại có phần không phù hợp trong mối quan hệ của họ.

Về tình về lý, giữa họ nên có một ranh giới.

“Tôi nên về thôi.” Bất chợt, cô lên tiếng.

Dời tầm mắt, Trình Thư Nghiên bình tĩnh dập tắt điếu thuốc.

Cô đã vẽ ra ranh giới đó.

Thương Trạch Uyên lại đột ngột vươn tay ra, đè lên cần cổ trắng nõn của cô, chỉ cần dùng chút sức là đã kéo cô về phía mình. Ngay sau đó, anh cúi người hôn xuống.

Anh đã vượt qua ranh giới đó.

Khoảnh khắc môi chạm môi, Trình Thư Nghiên thầm nghĩ, quả nhiên là rất mềm.

Kỹ thuật hôn thế nào tạm thời chưa có tâm trí phân tích, quan trọng là lần đầu hôn không sỗ sàng thè lưỡi, chỉ thế thôi đã rất có phẩm giá rồi.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô, nhiệt độ bỏng rát, nhưng môi lại hơi lạnh, phảng phất mùi thơm ngọt ngào của rượu.

Mùi nước hoa nồng nàn của anh vẫn còn vương vấn trên đầu mũi cô, cô tưởng anh cũng sẽ nồng nhiệt như vậy, nào ngờ anh lại dịu dàng lạ thường.

Đầu tiên là chạm nhẹ, sau đó ngậm lấy cánh môi cô, khẽ trằn trọc qua lại, cẩn thận phác họa, từ từ nhấm nháp.

Hơi thở hai người quấn quýt, triền miên vấn vương.

Tựa như làn gió tháng Năm, nhẹ nhàng và tinh tế lướt qua dái tai và chóp mũi, khiến cả trong lòng cũng thấy ngứa ngáy đôi chút.

Máy sưởi không ngừng tỏa ra hơi ấm, chiếc lò sưởi mô phỏng phát ra ánh sáng đỏ rực, phản chiếu giữa hai người, như thể thật sự có một ngọn lửa đang bùng cháy giữa họ.

Từ say sưa trong làn gió chiều đến ngọn lửa thiêu rụi cả cánh đồng, tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Hơi thở của cô trở nên gấp gáp hơn, lực của anh cũng mạnh hơn, cơ thể họ vô thức áp sát vào nhau.

Trước khi lý trí bị cảm xúc lấn át, anh bất chợt buông tay.

Một luồng không khí trong lành tràn vào, cả hai người đều tự hít thở lấy phần mình.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc