Chịu Thua

Chương 44: Giấc mơ

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Bạn tử tế, anh ta cũng tử tế, có một số chuyện càng dễ thương lượng.

Nhưng nếu bạn không tử tế, anh ta có đủ bản lĩnh làm loạn đến tận trời.

Thương Cảnh Trung mở lại tài khoản của anh, Thương Trạch Uyên cũng biết dừng lại đúng lúc, cùng ông tham dự một buổi tiệc tối.

Hai người đình chiến, không khí trong nhà rã đông, Trình Thư Nghiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ngày chủ nhật, Thương Cảnh Trung hẹn hò với Trình Tuệ, Thương Trạch Uyên cũng đã đến câu lạc bộ từ sớm, trong nhà chỉ còn lại một mình Trình Thư Nghiên.

Đến 9 giờ tối, Trình Thư Nghiên đang nằm đọc sách, đột nhiên nhận được tin nhắn của Thương Trạch Uyên.

Thương Trạch Uyên: [Ra đây, dẫn em xem kịch hay.]

Thương Trạch Uyên: [Nhớ di chuyển nhẹ nhàng một chút.]

Tuy không hiểu chuyện gì, nhưng cô vẫn đặt sách xuống, đứng dậy mở cửa phòng.

Trong biệt thự hiếm khi không bật đèn, xung quanh một mảnh đen kịt, điện thoại di động không tắt màn hình trở thành nguồn sáng duy nhất.

Đây là muốn cô xem cái gì đây?

Thật khó hiểu.

Trình Thư Nghiên đang định quay về phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt, nghe tiếng đoán vị trí, mơ hồ là từ tầng dưới vọng lên.

Bước chân dừng lại, nhớ lại lời dặn của Thương Trạch Uyên, cô khóa màn hình, sau đó chậm rãi di chuyển đến cạnh cầu thang, hai tay nắm lấy tay vịn, nhìn xuống.

Phòng khách mờ tối như một vệt mực đậm không thể tan ra, bộ bàn ghế ở tầng một chỉ có thể phác thảo những đường nét mờ ảo. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ cũng yếu ớt, lặng lẽ chiếu xuống mặt đất như phủ một lớp sương giá.

Cho đến khi hai mắt thích nghi với điều kiện ánh sáng, Trình Thư Nghiên mới nhận thấy có hai bóng người.

Tiếng bước chân dồn dập, hỗn loạn, bóng người lại luôn quấn lấy nhau, không rời nhau một khắc, cứ như vậy từ trái sang phải, cùng nhau ngã xuống chiếc ghế sô pha rộng lớn.

Tiếng ma sát quần áo và tiếng hôn nhau càng thêm rõ ràng trong không gian tĩnh lặng.

Im lặng một phút, Trình Thư Nghiên đột nhiên nhận ra mình đang xem cái gì.

Ngoài sự kinh ngạc, cô cứng nhắc dời tầm mắt sang chỗ khác.

Thương Trạch Uyên biến thái à? Tự nhiên kêu cô xem cái này.

Cô thầm mắng trong lòng.

Nhưng rất nhanh cô lại nhận ra, hẳn là anh cũng đang ở đó.

Ở cùng một không gian với cô, chứng kiến cùng một khoảnh khắc.

Không biết có phải lúc này trực giác quá nhạy bén hay không, cô vô thức ngước mắt lên nhìn về phía nhà ăn, quả nhiên, có một người đang đứng ở đó.

Là Thương Trạch Uyên.

Anh ẩn mình trong bóng tối, tư thế nhàn nhã dựa vào quầy bar, một tay cầm điện thoại di động, tay còn lại chậm rãi lắc lắc ly nước.

Lúc đầu, anh đang từ tốn gõ chữ, cảm nhận được ánh nhìn của cô, mới ngước mắt lên nhìn, anh nhếch môi cười, rồi nâng tay về phía cô, làm động tác như đang cụng ly.

Bên cạnh anh là ánh trăng yếu ớt, màn hình điện thoại di động của anh cũng sáng lên.

Thông qua ánh sáng, cô dễ dàng bắt gặp nụ cười trên khuôn mặt anh, xấu xa và ngông cuồng.

Đồng thời, điện thoại di động rung lên lần nữa, Trình Thư Nghiên nhảy dựng trong lòng, vội vàng cầm lấy.

Thương Trạch Uyên: [Cheers.]

Mười phút sau, Trình Thư Nghiên xuất hiện trên ban công phòng anh, bắt lấy anh mắng một hồi.

Gì mà sở thích bệnh hoạn, biến thái, hại tôi gặp ác mộng, liên tiếp ập đến.

Thương Trạch Uyên vừa nghe vừa cười, sau đó đưa rượu vừa mới pha xong cho cô: “Bớt giận nào.”

Thực ra cô cũng không tức giận lớn đến vậy, chỉ là cảm thấy nóng mắt.

Lúc này cũng đã trút giận xong, nhận lấy rượu, cô nói: “Sau này chuyện tình cảm của cha mẹ, anh xem một mình là được rồi.”

Thương Trạch Uyên lại hỏi: “Em thấy họ có thể duy trì như vậy được bao lâu?”

Động tác cầm ly của Trình Thư Nghiên khựng lại, sau đó cười: “Ai mà biết được.”

Đã là tháng mười một, ban đêm chỉ có 3-4 độ, ban công có bật máy sưởi nên cũng không quá lạnh.

Trình Thư Nghiên mặc một bộ đồ ngủ dài tay màu trắng tinh khôi, ngồi trên ghế nằm, đắp chăn uống rượu.

Thương Trạch Uyên đang nghiền đá viên ở quầy bar.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc