Chịu Thua

Chương 43: Giấc mơ

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Cô nhanh chóng nhận được câu trả lời từ vẻ mặt thăm dò lại mới lạ của anh.

Thiếu gia quả đúng là thiếu gia, từ nhỏ đã có chuyên gia dinh dưỡng và đầu bếp riêng chăm lo, e rằng đây là lần đầu tiên anh phải ăn đồ ăn nhanh tiện lợi.

Trình Thư Nghiên bất lực thở dài, thuận tay mở hộp của anh ra.

Trong lúc chờ nước sôi, thấy anh quá yên tĩnh, cô liếc nhìn anh một cái.

Lúc này Thương Trạch Uyên đang ngồi đó, khuỷu tay chống trên mặt bàn, tay đỡ thái dương, lông mày hơi rũ xuống, không có tinh thần gì. Nhìn kỹ mặt còn ửng đỏ, chắc chắn lại sốt rồi.

Vẻ ngoài yếu ớt này thật khiến người ta cảm thấy tiếc thương.

Khiến người ta muốn ức hiếp.

Nhưng rồi lại nghĩ đến cảnh anh thân mang bệnh, bị người cha lạnh lùng tàn nhẫn lôi đi xã giao, về đến nhà còn bị giam lỏng, bụng đói meo, thì mọi lời trêu chọc bỗng chốc chỉ còn đọng lại thành một câu: “Đã uống thuốc chưa?”

“Rồi.”

“Vậy được.” Cô đẩy bát mì cay đã làm đến trước mặt anh.

Thương Trạch Uyên cúi đầu mở nắp.

Trình Thư Nghiên nhắc nhở anh: “Khuấy đều lên, dùng dĩa.”

Anh ngoan ngoãn làm theo, còn rất nghe lời.

Hai người ngồi đối diện nhau, bắt đầu bữa ăn tối đầu tiên trong đêm nay.

Thương Trạch Uyên nói là bình thường rất kén ăn, nhưng lúc này lại chẳng hề nề hà.

Thấy anh ăn rất nghiêm túc, bây giờ Trình Thư Nghiên mới lên tiếng: “Anh đã nhất quyết đối đầu với ông ấy, thì sau này những đồ ăn nhanh như thế này không thể thiếu được. Mì ăn liền, cơm tự sôi, anh tự học lấy đi.”

Thương Trạch Uyên vừa cười vừa nghe, lại húp một miếng súp, nói: “Được.”

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, sau đó Trình Thư Nghiên thấy thời gian không còn sớm, chuẩn bị về phòng.

Cô liếc nhìn đồ ăn thừa trên bàn, Thương Trạch Uyên nói: “Tôi sẽ dọn sau.”

Một người phụ trách nấu, một người phụ trách dọn, họ phân công rõ ràng.

Trình Thư Nghiên gật đầu, cất điện thoại di động, đứng dậy, tầm mắt lướt qua mặt anh, phát hiện sắc mặt anh dường như đã khá hơn một chút.

Vì vậy cô dứt khoát đi đến trước mặt anh, nhón chân, đưa mu bàn tay chạm vào trán anh.

Cảm giác hơi lạnh, hai người lại rất gần nhau, anh dễ dàng ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên người cô.

Ánh mắt Thương Trạch Uyên dần tối lại.

Trình Thư Nghiên lại không hề bị phân tâm, nhiệt độ không quá nóng, hẳn là đã hạ sốt rồi.

“Có thể ngủ ngon rồi.” Cô cười với anh, sau đó xoay người mở cửa.

Cánh cửa đóng sầm lại, căn phòng lại khôi phục sự yên tĩnh, mà thần sắc Thương Trạch Uyên hơi sững sờ, đứng yên trước bàn một lúc lâu.

*

Cuộc đối đầu giữa Thương Trạch Uyên và Thương Cảnh Trung kéo dài lâu hơn dự kiến.

Sau ngày hôm đó, thỉnh thoảng Trình Thư Nghiên lại nghe thấy tiếng cãi vã, Thương Cảnh Trung không có một ngày nào có sắc mặt tốt. Nhưng ông mắng càng nặng, Thương Trạch Uyên càng chơi nổi, anh không chỉ đua xe, còn bắt đầu không về nhà vào ban đêm.

Có vài lần, anh gõ cửa phòng cô giữa đêm, đến lấy chìa khóa xe.

“Lại không về à?” Cô đưa chìa khóa cho anh.

“Ừ.” Anh đưa tay nhận lấy, sau đó nghĩ đến điều gì đó, chủ động hỏi: “Ra ngoài với tôi không? Tối nay tôi có một trận đấu.”

Trình Thư Nghiên từ chối rất dứt khoát: “Không đi.”

Trên thực tế, đây không phải là lần đầu tiên anh mời cô, nhưng không lần nào mà không bị từ chối.

Cô không muốn lãng phí thời gian ngủ của mình, Thương Trạch Uyên cũng không bao giờ ép buộc cô.

Trình Thư Nghiên thấy anh muốn đi, hiếm khi khuyên một câu: “Được rồi đó.”

Cô không có ý định làm người hòa giải, việc này vốn không liên quan gì đến cô. Chỉ là mấy ngày nay nhìn thấy tình trạng của Thương Cảnh Trung, khoảng cách bị tức chết cũng không xa mấy.

Thương Trạch Uyên lại cười hỏi: “Lo cho tôi?”

Cô lườm anh một cái, làm một động tác “xin mời”: “Đi thong thả, không tiễn.”

Tình trạng này lại kéo dài thêm một tuần, cuối cùng Thương Cảnh Trung chịu thua.

Thương Trạch Uyên một khi đã bướng bỉnh, không ai có thể làm gì được anh. Dường như trong từ điển cuộc đời của anh, không tồn tại hai chữ “chịu thua”, cùng lắm chỉ là cho bạn một chút mặt mũi, nhượng bộ thích đáng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc