Chịu Thua

Chương 42: Giấc mơ

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Trình Thư Nghiên hiếm khi không cãi lại anh, sau khi dừng lại một chút, cô nói thật: “Hợp với anh.”

Bản thân anh vốn sở hữu gương mặt sắc nét, ngũ quan hoàn hảo, đổi màu tóc gì đi nữa thì với anh cũng chỉ là tô điểm thêm vẻ nổi bật mà thôi.

Chỉ là cô đột nhiên nhớ ra: “Không phải tối nay anh và ba anh có buổi xã giao sao?”

Thương Trạch Uyên nói: “Đúng vậy.”

Anh cong môi, cười rất gian xảo.

Đôi mắt giao nhau vài giây.

Trình Thư Nghiên ngay lập tức biết tại sao Thương Cảnh Trung lại tức giận như vậy.

Rõ ràng biết có một dịp quan trọng cần tham dự, ngoài miệng anh đồng ý, trên thực tế lại nhuộm một màu tóc nổi loạn để xuất hiện.

Tôi nói thẳng với ông vậy đó, tôi đến cũng đã đến rồi, chuyện cũng đã giúp ông lo xong, nhưng tôi chính là muốn khiến ông không thoải mái đấy.

Đây quả thực là phong cách thường thấy của Thương Trạch Uyên, về việc làm sao để chọc tức người khác, anh còn giỏi hơn cô nhiều.

Trình Thư Nghiên khẽ cười thành tiếng, giơ ngón tay cái lên với anh.

“Lại đây, hút điếu thuốc.” Thương Trạch Uyên đứng dậy, tấm chăn từ trên người trượt xuống.

“Thôi khỏi…” Trình Thư Nghiên nói: “Bên ngoài gió lớn lắm.”

Bước chân Thương Trạch Uyên dừng lại, quay đầu nhìn cô, cười hỏi: “Quan tâm tôi?”

Cô nhún vai, không trả lời câu hỏi của anh, chỉ nói: “Tôi không phải là người vô tâm, để một bệnh nhân đi ra ban công hóng gió cùng mình.”

Hai người đổi hút thuốc thành uống trà.

Thương Trạch Uyên vẫn là người pha, người này xem ra cái gì cũng am hiểu, pha rượu rất ngon, cách thức pha trà cũng rất thành thạo.

Trà bốc hơi nghi ngút, hương trà thơm ngào ngạt.

Anh từ tốn rót trà, tay áo xắn cao, mấy chiếc cúc trên chiếc sơ mi đen được cởi vài cái, cà vạt lỏng lẻo. Bộ đồ mang chút phong vị chỉnh tề, nhưng lại phối với mái tóc xanh dương nổi bật, nhìn qua chẳng khác nào kiểu công tử lịch thiệp mà bại hoại.

Trình Thư Nghiên không hiểu nhiều về cách thưởng thức trà, uống vào cũng không khác biệt lắm.

Cô cầm tách trà, ngồi thu mình trên ghế sô pha của anh, đắp chăn của anh, tầm mắt hờ hững lướt qua, phát hiện những thứ trong phòng anh vẫn còn nguyên vẹn, không khỏi may mắn vì anh có thói quen khóa cửa.

Nhưng nghĩ đến những đĩa than, máy chơi game bị vứt đi, cô lại có chút tiếc nuối.

Cô hỏi anh vì bực tức mà thiệt hại nhiều như vậy, có đáng không?

Thái độ cậu ấm có vẻ rất bình tĩnh, nói: “Mua lại là được.”

“Thẻ của anh không phải bị đóng băng rồi sao?”

“Em nghe thấy rồi?” Anh vừa nói, vừa ho khan hai tiếng, cơn cảm lạnh của anh vẫn chưa khỏi.

“Nghe thấy một chút.”

Không chỉ đóng băng thẻ, còn không cho ăn, cách trừng phạt này suýt chút nữa khiến cô tưởng mình đã trở về thời cổ đại.

Nhưng hôm nay tâm trạng của Trình Thư Nghiên cũng không tốt, điều này khiến cô có cảm giác đồng bệnh tương liên.

“Vậy anh đã ăn chưa?” Cô chủ động hỏi anh.

“Chưa.” Anh lại ho khan vài tiếng.

Đặt tách trà xuống, Trình Thư Nghiên đề nghị: “Ăn lẩu Haidilao không? Tôi mời anh.”

Thương Trạch Uyên dừng lại một chút, sau đó từ từ nhướng mày, nói: “Tôi không tiêu tiền của con gái.”

“Có thể trả lại sau.”

“Có tính lãi không?”

“Gấp mười.”

Anh cười: “Xấu xa ghê.”

“Đi không?” Cô lại thúc giục.

“Thôi…” Anh nói: “Ông già phái người theo dõi, em ra ngoài với tôi lúc này, em cũng sẽ gặp xui xẻo.”

“… Đến mức đó luôn.”

Căng vậy.

“Quá nghiêm trọng luôn chứ sao.” Anh từ khẽ cười chuyển thành cười khẩy.

Giờ ra ngoài ăn hay gọi đồ ăn gia đến đều không khả thi. Mà đồ ăn trong nhà thì chính mắt cô thấy người ta đổ hết đi rồi.

Trình Thư Nghiên hơi nhíu mày, rơi vào trầm tư.

Một lát sau, cô đột nhiên nhớ ra trong vali hẳn là còn một ít đồ ăn nhanh chưa ăn hết trước đó, vì vậy đứng dậy trở về phòng, lục lọi một hồi, rồi mang theo hai hộp mì cay đến.

Thương Trạch Uyên nhìn cô bày đồ vật lên bàn như làm ảo thuật, vẻ mặt ngạc nhiên.

Trình Thư Nghiên biết anh kén ăn, nhưng hiện tại chỉ có cái này thôi, vì vậy nói: “Ăn tạm đi.”

Rồi còn tự mình mở hộp của mình ra, khóe mắt nhận thấy anh ngồi đó không nhúc nhích, Trình Thư Nghiên quay đầu liếc anh: “Không thích ăn, hay là không biết ăn?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc