Editor: L’espoir
*
Vốn định sẽ ở trong phòng vẽ tranh, không ngờ chưa được bao lâu, Trình Tuệ đã đuổi theo vào phòng cô, trước tiên là lục tủ quần áo của cô, lấy hết điếu thuốc lá trong túi cô ra bẻ gãy.
Từ khi chuyển đến đây, Trình Tuệ luôn giữ hình tượng hiền lương thục đức trước mặt mọi người, nhưng thực chất bà là người có cảm xúc cực kỳ bất ổn. Lúc này bà đang tức giận, không biết trút giận vào đâu, nên đến chỗ Trình Thư Nghiên để lên cơn.
Trình Thư Nghiên đã quen rồi, chỉ im lặng nhìn.
Nhưng cô cũng chỉ bình tĩnh ngoài mặt, trong lòng không phải là không có lửa giận.
Sau đó Trình Tuệ xé nát tập tranh của cô, rồi lại bẻ gãy bút vẽ, lúc này Trình Thư Nghiên mới lạnh giọng lên tiếng: “Mẹ có thời gian phát điên, chi bằng nghĩ cách làm sao mới có thể dỗ dành ông ta nhìn mẹ lâu hơn một chút.”
Động tác của Trình Tuệ đột nhiên dừng lại, bà nhìn về phía cô, ánh mắt hung dữ, nghiến răng nghiến lợi nhưng phải đè thấp giọng: “Nếu tao dọn ra khỏi đây, mày cũng tiêu đời con ạ. Học mỹ thuật với cái học phí trên trời đó, mày nghĩ sẽ có người trả cho mày chắc? Châm chọc tao? Đồ súc sinh, giống hệt cha mày, toàn là đồ súc sinh!” Nói xong, bà ném mạnh đồ trong tay về phía cô, quay người đạp mạnh cửa đi ra ngoài.
Những tờ giấy rách bay lên không trung, rồi lại từ từ bay xuống.
Mấy cây cọ vẽ bị bẻ gãy bất ngờ bay vút tới, sượt nhẹ qua má cô, rồi đập mạnh vào bức tường phía sau.
Lồng ngực Trình Thư Nghiên phập phồng kịch liệt, hai tay nắm chặt thành quyền, hồi lâu sau mới hoàn hồn.
*
Trình Thư Nghiên mơ hồ cảm thấy hôm nay mình sẽ không có một ngày yên ổn, cộng thêm tâm trạng không tốt nên cả ngày chỉ quanh quẩn trong phòng, không ăn trưa hay ăn tối.
Đến lúc này, bụng thực sự kêu la dữ dội, nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định đi tìm chút gì đó ăn.
Kết quả vừa xuống lầu đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Tất cả mọi người trong biệt thự đều đang làm việc, đang vội vàng khiêng đồ ra ngoài.
Trình Thư Nghiên không biết chuyện gì, vô tình liếc thấy một trong những thùng chất đầy đĩa than sưu tầm, lập tức đoán được những thứ này rất có khả năng là của Thương Trạch Uyên.
Anh làm sao vậy? Gây chuyện rồi?
Trình Thư Nghiên chuẩn bị gửi tin nhắn hỏi thăm, dì giúp việc tiến lại khuyên nhủ: “Tối nay xảy ra chút chuyện, con nên về phòng thì hơn.”
Nói xong dì vội vàng vào bếp, đổ tất cả nguyên liệu dự trữ và thức ăn tối nay vào một thùng rác lớn, rồi cùng người khác khiêng đi.
Trận chiến long trời lở đất, cứ như là không còn ngày mai vậy.
Trình Thư Nghiên cũng không muốn rước họa vào thân, nghe lời lên lầu.
Chín giờ, dưới lầu đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, có thứ gì đó bị đập vỡ.
Tiếp theo là tiếng gầm của Thương Cảnh Trung, thỉnh thoảng xen lẫn vài câu khuyên can của Trình Tuệ.
Trình Thư Nghiên áp sát vào cửa phòng, chỉ nghe rõ được vài từ rời rạc.
Đóng băng.
Một xu cũng đừng hòng động vào.
Tôi xem ai dám.
Đừng cho nó ăn.
9 giờ 30 phút, tiếng cãi nhau tạm dừng, một lát sau, Trình Thư Nghiên nhận được tin nhắn WeChat.
Thương Trạch Uyên: [Ừ.]
Câu trước là câu cô đã gửi cho anh một giờ trước: [Lại chọc giận ông ấy à?]
Ước chừng trận cãi vã lần này rất nghiêm trọng.
Trình Thư Nghiên nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, vẫn xóa câu hỏi, chỉ gõ hai chữ: [Bảo trọng.]
Nhưng chưa kịp gửi đi, tin nhắn của Thương Trạch Uyên đã nhanh hơn cô một bước: [Đến hút điếu thuốc không?]
Cô do dự vài giây, trả lời anh: [Được.]
…
Cửa không khóa, khi Trình Thư Nghiên bước vào, Thương Trạch Uyên đang ở trên ghế sô pha ở khu vực tiếp khách, dựa vào lưng ghế, hai chân nhàn nhã gác lên bàn trà, trên người còn đắp một chiếc chăn màu xám.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ kính sát đất khổng lồ, chiếu vào, phản chiếu đường nét rõ ràng góc nghiêng khuôn mặt của anh.
Thấy cô vào phòng, anh lười biếng giơ tay lên, coi như chào hỏi.
Trình Thư Nghiên thuận tay khóa cửa, bật đèn.
Đèn sáng lên, lúc này cô mới chú ý đến anh đã đổi màu tóc, màu xanh lam sương khói.
Một thoáng ngạc nhiên hiện rõ trên nét mặt.
“Anh…” Cô muốn nói lại thôi.
Thương Trạch Uyên tùy tiện vuốt tóc, hỏi cô: “Đẹp trai không?”
“…”