Chịu Thua

Chương 40: Giấc mơ

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Cảm giác chạm nhẹ và mùi hương có thể gợi lại ký ức, khi cô ngửi thấy mùi hương gỗ đó, sau đó mới chợt nhớ lại khoảnh khắc hai người cùng nhau đi dưới mưa, nhiệt độ cơ thể anh nóng rực và phần eo thon rắn chắc áp sát.

Đã là năm giờ chiều, bầu trời u ám đằng sau lớp mây dày đặc vẫn còn hiện lên một chút ánh xanh đen.

Bầu trời dần chuyển tối, chỉ còn ánh đèn sáng phía sau họ.

Mưa rơi xuống những vũng nước sâu nông khác nhau, bát Oden còn ít nước dùng được đặt sang một bên.

Chiếc chăn tuột xuống khỏi vai, Trình Thư Nghiên lại vươn tay kéo chặt lại.

“Em có cảm thấy hay không?” Thương Trạch Uyên đột nhiên lên tiếng.

Trình Thư Nghiên lại quay đầu nhìn anh.

Những đường nét sâu sắc trên khuôn mặt anh hiện rõ trong ánh hoàng hôn mờ ảo.

Có một khoảnh khắc, gió dần ngừng, cô nghe anh nói: “Thật ra chúng ta rất hợp nhau.”

Vẫn là giọng điệu mơ hồ, ngay cả cảm xúc trong đôi mắt hổ phách cũng hàm chứa nhiều ý nghĩa sâu xa.

Trình Thư Nghiên dừng lại một lát, sau đó khẽ cười không thành tiếng.

Cô kết luận anh là cao thủ mập mờ, luôn sẵn sàng giăng lưới chờ con thỏ trắng nhảy vào.

Đáng tiếc, cô không phải là người dễ bắt nạt.

Trước đây cô một là lườm nguýt, hai là đáp trả lại anh, nhưng hôm nay cô lại hứng thú lạ thường, khoanh tay, nghiêng đầu, cong môi hỏi anh: “Vậy thì sao?”

Rất hợp nhau, vậy thì sao?

Vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo?

Cô chỉ dùng ba chữ, đã vứt vấn đề trở lại.

Thương Trạch Uyên vẫn cười.

Một cảm xúc nào đó đang cuồn cuộn dâng trào xung quanh, họ giữ im lặng một cách ăn ý.

Chỉ có tiếng còi xe của tài xế vang lên vào lúc này, cuộc đối thoại đến đây là kết thúc, tự nhiên không có diễn biến tiếp theo.

*

Ngày hôm sau là cuối tuần.

Trình Thư Nghiên xuống lầu ăn sáng, Thương Trạch Uyên không có ở đó. Nghe dì nói anh bị cảm lạnh, đang nghỉ ngơi trong phòng.

Vừa gắp há cảo tôm, cô không khỏi nghĩ thầm, cậu ấm không hổ là cậu ấm, cùng bị dầm mưa, anh đã ngã bệnh trước rồi.

“Thư Nghiên à.” Thương Cảnh Trung đột nhiên lên tiếng, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.

Trình Thư Nghiên vội vàng đặt đũa xuống đáp lời.

Thương Cảnh Trung nói: “Nếu ở trường có người hỏi về mối quan hệ của con và anh trai, con cứ nói hai đứa là anh em họ.”

Khi nói những lời này, ông không ngẩng đầu, tựa như đang nhắc đến một chuyện vô cùng tầm thường, hời hợt buông ra vài lời.

Trong lòng Trình Thư Nghiên lại thực sự nhảy dựng lên.

Bài đăng ngày hôm qua và lời nói của ông hôm nay, mơ hồ liên kết với nhau, cô chỉ mất mười giây đã hiểu rõ: Thương Cảnh Trung đang giám sát Thương Trạch Uyên.

Cho nên Thương Trạch Uyên có bất kỳ động tĩnh nào ở trường, phía ông lập tức có thể tìm người thực hiện các biện pháp ứng phó.

Mà Thương Cảnh Trung hiện tại có thể đường hoàng thảo luận về vấn đề này, rõ ràng là không sợ bị biết, điều này có lẽ cũng có thể coi là một sự cảnh cáo.

Đây quả thực khiến người ta cảm thấy lạnh cả sống lưng.

“Dạ.” Trình Thư Nghiên gật đầu, sau đó theo bản năng liếc nhìn Trình Tuệ một cái.

Trình Tuệ ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Thương Cảnh Trung, dáng vẻ hoàn toàn không liên quan đến mình.

“Lời chú Thương nói với con, con nhớ chưa?” Bà thậm chí còn dặn dò cô.

“Con nhớ rồi mẹ.” Lần này Trình Thư Nghiên đáp lại rất nghiêm túc.

Ăn bữa sáng xong, Thương Cảnh Trung nói với quản gia rằng buổi tối ông và Thương Trạch Uyên có một buổi tiệc xã giao quan trọng. Ông hạ giọng dặn dò kỹ một vài điều cần lưu ý, rồi đứng dậy rời khỏi nhà.

Không lâu sau khi ông rời đi, Trình Tuệ đột nhiên buông bát đũa, sắc mặt tái mét.

Không biết hai người có chuyện gì.

Vấn đề tình cảm của Trình Tuệ không bao giờ nói với cô, Trình Thư Nghiên cũng không tò mò. Nhiều năm như vậy, hai mẹ con luôn mỗi người một việc, Trình Tuệ bận rộn với việc tiêu xài hoang phí, hưởng thụ cuộc sống và tìm người tiếp theo, Trình Thư Nghiên chỉ cần đi theo bà, sau đó lo cho bản thân mình.

Thấy bà không vui, Trình Thư Nghiên không muốn tự chuốc lấy phiền phức nên đã lên lầu sớm.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc