Editor: L’espoir
*
Trình Thư Nghiên cười: “Anh thản nhiên tới vậy sao?”
“Em mới biết à?”
Đang nói chuyện, điện thoại liên tục rung lên, Trình Thư Nghiên lại nhận được một loạt tin nhắn.
Tống Hân Trúc: [Thì ra cậu là em họ của anh ta!]
Tống Hân Trúc: [Này, chuyện có chút xíu vậy thôi mà cậu lại giấu tớ, quá đáng! Nếu cậu nói cho tớ sớm hơn, tớ đã lấy được số của Trần Trì rồi, hừ!]
Tống Hân Trúc: [Giờ mới nhớ trước đây tớ còn nói xấu anh trai cậu nữa, ây dà…]
Em họ?
Trình Thư Nghiên lộ vẻ nghi ngờ, cô cúi đầu trả lời tin nhắn: [Cậu biết từ đâu đó?]
Tống Hân Trúc nhanh chóng gửi cho cô một đường link.
Tống Hân Trúc: [Đây nè.]
Trình Thư Nghiên nhấn vào xem, đường link dẫn đến một bài đăng trên diễn đàn trường.
Một người đăng ẩn danh tự xưng là người trong cuộc, khẳng định chắc nịch: “Hai người họ là anh em họ, Trình Thư Nghiên hiện đang tạm trú ở nhà anh ấy.”
Sau đó còn đính kèm một bức ảnh chụp cảnh cả hai cùng bước xuống xe để tăng thêm độ tin cậy.
Thương Trạch Uyên thấy cô chăm chú nhìn chằm chằm vào điện thoại, hỏi cô đang xem gì vậy.
Trình Thư Nghiên đưa màn hình cho anh xem, hỏi: “Anh đăng à?”
Anh liếc nhìn lướt qua, rồi đáp lại bằng ánh mắt, ngụ ý: Em thấy sao?
Trình Thư Nghiên suy nghĩ một lát, họ ở cạnh nhau suốt, quả thật không thể là anh.
Nhưng mà đáp án này, dường như cũng khá tốt.
Danh chính ngôn thuận, lại không khiến người ta khó xử.
Trong bát chỉ còn lại miếng củ cải cuối cùng, cô thoải mái thở dài một tiếng: “Em họ cũng tốt, vẫn hơn là em gái kế.”
Cô gắp lên, định cho vào miệng, bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh thốt ra một câu: “Không tốt lắm đâu.”
Trình Thư Nghiên quay lại liếc anh: “Không tốt chỗ nào?”
Thương Trạch Uyên vẫn giữ dáng vẻ lười biếng ấy, chống hai khuỷu tay lên đầu gối, chuẩn bị châm điếu thuốc.
Đáng tiếc là điếu thuốc bị ẩm rồi, bật lửa châm mấy lần, nó chỉ bốc lên một chút khói xanh trắng, không chút tia lửa nào.
Anh đành thôi không hút nữa, cất bật lửa đi, rồi vứt điếu thuốc.
Điếu thuốc mảnh màu đen rơi vào màn mưa, rơi tõm vào vũng nước, khuấy lên những gợn sóng lăn tăn, còn anh quay đầu nhìn cô, nói một câu đầy hàm ý: “Tôi không coi em là em gái.”
Câu nói này có thể biểu đạt rất nhiều tầng ý nghĩa, nhưng bất kể là nghĩa tốt, xấu hay mập mờ, Trình Thư Nghiên cũng lười đoán, cô hơi dừng lại một chút, rồi chỉ lạnh nhạt đáp lại cho phải phép: “Đương nhiên, tôi cũng không coi anh là anh trai.”
Sau đó, cô tiếp tục cúi đầu ăn củ cải.
Cô luôn như vậy, người khác cho gì, cô sẽ trả lại cái đó, cho dù là một câu nói cũng không muốn bị lép vế, vừa chấp nhất lại vừa không chấp nhất.
Thương Trạch Uyên chậm rãi nhếch môi.
“Em thú vị hơn tôi tưởng.” Anh cười nói.
Câu nói này lại khiến Trình Thư Nghiên giương mắt lên nhìn lại. Cô biết Thương Trạch Uyên có hứng thú với mình, chỉ cần nhìn ánh mắt anh luôn mang theo vẻ tò mò xen lẫn nghiền ngẫm là đủ hiểu.
Nhưng chỉ cần anh không có ác ý, Trình Thư Nghiên cũng không bài xích sự tò mò này, bởi vì cô rất rõ, những quá khứ và trải nghiệm phong phú của cô quả thực đáng để người khác tò mò.
Nhưng quan sát không bao giờ là một chiều.
Khi anh quan sát cô, đồng thời cô cũng đang quan sát anh.
Không thể phủ nhận rằng: “Anh cũng không nhàm chán như tôi tưởng”. Cô đánh giá anh như vậy.
Mưa to rả rích, những hạt mưa rơi tí tách trên mái hiên, rồi trôi xuống.
Thương Trạch Uyên nhìn cô cười, cô cũng không rời mắt.
Mái tóc dài của cô được nhiệt độ cơ thể làm cho gần khô, gió khẽ thổi qua, cuốn những lọn tóc ướt lòa xòa che lên đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô, theo những sợi tóc bay bay trước mặt, đôi mắt như sương mù nơi xa xăm lúc ẩn lúc hiện, không nhìn rõ.
Có vài sợi tóc sắp chạm vào củ cải trên xiên tre của cô, Thương Trạch Uyên giơ tay ra hiệu, Trình Thư Nghiên một tay bưng bát súp, một tay cầm xiên, không rảnh để gạt tóc nên cô theo bản năng mà nghiêng mặt đi. Anh tự nhiên giúp cô gạt tóc, rồi vén ra sau tai, bàn tay mát lạnh của anh chạm vào dái tai còn lạnh hơn của cô.