Editor: L’espoir
*
Họ băng qua đám đông đang chen chúc trước cổng trường, vượt qua những con đường thành phố tắc nghẽn, nhanh chóng di chuyển dưới bầu trời u ám.
Động cơ không ngừng gầm rú, họ lướt qua gió mưa.
Thì ra cảm giác chạy xe dưới mưa là như vậy.
Trình Thư Nghiên buông một tay ra, đưa lên đón lấy những hạt mưa tạt vào, trong đầu bất chợt vụt qua một câu: “Chi bằng cứ mãnh liệt hơn một chút”.
Có người trách thời tiết, có người đợi mưa tạnh.
Chi bằng dũng cảm, chi bằng dầm mưa.
Chi bằng nhiệt tình, chi bằng buông say không hối tiếc.
…
Mưa mỗi lúc một lớn, do tầm nhìn hạn chế, Thương Trạch Uyên đành phải dừng xe bên đường, thông báo cho tài xế đến đón.
Phía sau là cửa hàng tiện lợi 24 giờ sáng đèn, Trình Thư Nghiên ngồi trên ghế dài ngoài trời.
Chiếc áo khoác ngoài đã ướt sũng, cô thấy khó chịu vì dính sát vào người nên chỉ mặc mỗi chiếc áo dài tay màu trắng tinh, chất vải mỏng, thấm nước nên hơi trong suốt, khiến chiếc áo ngực màu đen thấp thoáng hiện ra. Nhưng cô không mấy để ý, cầm bát Oden nóng hổi, thong thả ăn từng miếng.
Một lát sau, cửa hàng tự động mở ra, Thương Trạch Uyên đi ra, ánh mắt lướt qua người cô, anh không nhìn thêm nữa, mà nghiêng đầu ném một chiếc chăn cho cô: “Đắp đi.”
Trình Thư Nghiên nhận lấy chăn rồi quấn quanh người mình, chủ động trêu chọc nói: “Anh cũng khá là lịch thiệp đấy, kinh nghiệm phong phú nhỉ.”
Thương Trạch Uyên cười giễu cợt ra tiếng: “Bẩm sinh rồi.”
Anh ngồi bên cạnh cô, cũng không mặc áo khoác, tay áo xắn đến khuỷu tay, cơ bắp cánh tay rõ ràng săn chắc, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ màu đen.
Mái tóc đen ướt đẫm, thỉnh thoảng nhỏ giọt xuống, anh giơ tay vuốt ra sau lau một cái, hơi nhíu mày, thoạt nhìn cũng khá là quyến rũ.
Tâm trạng của Trình Thư Nghiên không tệ, hiếm khi chủ động lấy khăn giấy từ túi vải bố cho anh: “Lau đi.”
Thương Trạch Uyên nhướng mày, rút ra hai tờ, khăn giấy có mùi thơm nhàn nhạt, là loại con gái thích dùng.
Anh tùy tiện lau vài cái, ánh mắt lướt qua chiếc túi tả tơi của cô, nói: “Hay là vứt đi, mua cái mới.”
“Vẫn dùng được tại sao phải đổi?” Trình Thư Nghiên tiếp tục ăn.
“Không giặt sạch em không thấy khó chịu sao?”
“Người thấy khó chịu không phải là tôi.”
Dù sao cô cũng không mất mặt, cho nên khi nhìn thấy chiếc túi này, người phải nhớ đến sự lúng túng này đương nhiên không phải là cô.
Lúc này Thương Trạch Uyên mới hỏi chuyện cô gái kia là thế nào.
Trình Thư Nghiên nói không biết, có lẽ là bị thần kinh thôi.
Nói xong cô lại quay đầu nhìn anh: “Anh đến từ khi nào?”
“Chắc là từ lúc em rạch ô của cô ta.” Anh đáp.
“Ồ.”
“Cũng khá là đặc sắc đấy.” Anh đánh giá.
“Xem kịch phải trả tiền.”
“Giá một chiếc ô dù có đủ không?”
Lại bắt đầu chơi chữ rồi, Trình Thư Nghiên bị chọc cười.
“Nhưng mà chắc là sắp tơi không có chuyện gì đâu…” Thương Trạch Uyên ngả người ra sau: “Cô ta không dám làm phiền em đâu.”
Trình Thư Nghiên chậm rãi nuốt viên cá, nói: “Vậy nếu tôi nói, phiền phức đã tìm đến rồi thì sao?”
“Hử?”
Cô ngậm que tre, lấy điện thoại ra cho anh xem.
Toàn màn hình là tin nhắn WeChat, tất cả đều do Tống Hân Trúc gửi đến.
Tống Hân Trúc: [Cậu gây lộn với người ta hả? Thương Trạch Uyên bênh cậu á?]
Tống Hân Trúc: [Trời ạ, chuyện này nổ tung trên diễn đàn trường rồi nè, mọi người đều đang xôn xao đoán già đoán non quan hệ của cậu và anh ta kìa. Thế hai người thật ra là gì với nhau vậy?]
Cất điện thoại đi, Trình Thư Nghiên nhún vai.
Đây là lý do cô không muốn Thương Trạch Uyên đến tìm cô, một khi có quá nhiều người chú ý, nhất cử nhất động của anh đều sẽ gây ảnh hưởng.
Thương Trạch Uyên giải thích: “Tôi đã gửi WeChat cho em rồi, mà em không trả lời.”
“Không sao.”
Dù sao sự việc đã xảy ra rồi, bây giờ vấn đề phải đối mặt là làm sao để ứng phó với chuyện này.
Trình Thư Nghiên ném vấn đề cho anh, còn Thương Trạch Uyên thì khá là bình thản: “Cứ để họ đoán đi.”
Là tình nhân hay là gì, đáp án để trống, cứ để họ đoán tùy ý.
Bạn không thể ngăn cản người khác tò mò về bạn, cũng không thể cản nổi những lời đồn đoán và bàn tán, vậy thì cứ mặc kệ đi.
Thái độ của anh luôn là như vậy.