Editor: L’espoir
*
Không chỉ vậy, thành tích học tập của cô còn xuất sắc, giáo viên chuyên ngành không chỉ một lần khen năng khiếu của cô.
Điều này rất dễ khiến người ta sinh lòng ghen tị.
Vậy thì trong trường hợp của Trình Thư Nghiên, nên đàn áp như thế nào?
Cô gái chọn thứ cô không có, tức là tiền — Cô có biết chiếc ô này bao nhiêu tiền không?
Cô ta có lẽ cho rằng Trình Thư Nghiên sẽ sợ hãi vì câu nói này.
Nhưng cô ta đã tìm nhầm người rồi.
Với Trình Thư Nghiên, có tiền cũng không có tư cách dùng đặc quyền, cô chỉ công nhận đúng và sai.
“Giá trị của chiếc ô là che mưa, nếu không che được mưa, tất cả đều được xử lý như rác thải.” Ánh mắt Trình Thư Nghiên lướt nhẹ trên mặt cô gái: “Cô cũng vậy.”
“Ý gì đây?” Cô gái thấy cô muốn đi, tiến lên một bước, nắm chặt cổ tay Trình Thư Nghiên: “Cô nói rõ ràng cho tôi!”
Trình Thư Nghiên không kiên nhẫn nhíu mày, nắm ngược cổ tay cô ta, rồi lại hất ra, vừa định lên cơn, đã nghe thấy ngoài cửa vang lên một câu: “Cô ấy nói cô là rác rưởi.”
Có người giải thích như vậy thay cô.
Trình Thư Nghiên theo giọng nói nhìn lại, những người khác trong lớp học cũng lần lượt nhìn sang, ngay sau đó, tiếng hít vào dần vang lên.
Thương Trạch Uyên đang dựa vào cửa, khoanh tay, trong miệng nhai kẹo, ung dung quan sát tình hình bên này.
Vị trí xem kịch, thần thái xem kịch.
Nhưng lần này, anh dường như không có ý định xem kịch.
Giữa ánh mắt dõi theo và những lời bàn tán, Thương Trạch Uyên nghênh ngang bước vào, khi đi ngang qua hàng thứ ba, anh thản nhiên rút chiếc điện thoại từ tay của một chàng trai, bấm vài cái rồi úp xuống mặt bàn, sau đó nói: “Quay phim như vậy không được lịch sự lắm, đến đây là được rồi.”
Anh vỗ vai cậu ta, lực vỗ không mạnh không nhẹ, vừa đủ để thể hiện lời cảnh cáo.
Sau đó, anh lại nhặt chiếc túi xách bị Trình Thư Nghiên ném xuống đất, đi về phía cô. Trông thì có vẻ lười biếng, trên mặt cũng chẳng biểu lộ gì, nhưng khi đứng yên trước mặt hai người, anh cúi mắt nhìn cô gái kia, nói: “Chiếc ô bao nhiêu tiền? Báo giá đi, bảo người nhà cô đến đòi tôi.”
Giọng nói rất trầm, giống như bóng dáng che khuất của anh, mang đến áp lực cực độ.
…
Mây đen bao trùm, mưa rơi như trút.
Một chiếc xe mô tô màu đỏ đen phong cách, phô trương, đỗ trước cổng D, lại là một chiếc mà cô chưa từng thấy.
Thương Trạch Uyên giải thích, Trình Tuệ ra ngoài mua sắm không mang theo ô nên đã tạm thời điều tài xế đi đón dì ấy, nhưng lại sợ Trình Thư Nghiên bị ướt mưa cho nên đặc biệt ủy thác anh đưa cô về.
Trình Thư Nghiên không biết có nên cảm ơn mẹ mình vì sự “tận tâm” đó hay không, có chút dở khóc dở cười.
“Trời mưa mà đi xe máy thì không bị ướt mưa sao?”
Rõ ràng là sẽ ướt hơn nhiều chứ?
“Buổi sáng ra ngoài tôi cũng không biết là sẽ mưa.” Anh đề nghị: “Hoặc là em đến thư viện đợi một lát.”
Hai người đứng trước tòa nhà dạy học, phía sau có người đang nấp ở góc cầu thang nhìn trộm, Trình Thư Nghiên biết.
Từ sau khi hai người xuống lầu, một hàng đầu có chiều cao khác nhau xuất hiện trước cửa sổ ở hành lang, giống như những con chim sẻ đậu trên cột điện, yên lặng quan sát động tĩnh của hai người họ.
Bên ngoài là mưa phùn dày đặc, Thương Trạch Uyên đứng bên trái cô, cánh tay gần cô cầm mũ bảo hiểm, tay còn lại mân mê chìa khóa xe.
Gió cuốn theo hạt mưa làm ướt tóc mai cô, cứ đứng như vậy chừng mười mấy giây, Trình Thư Nghiên quàng túi vải bố lên vai, lấy mũ bảo hiểm từ tay anh, nói: “Đi thôi.”
Hai người một trước một sau leo lên xe máy, lần này không cần Thương Trạch Uyên nhắc nhở, Trình Thư Nghiên đã vòng tay dùng sức ôm chặt lấy eo bụng anh, cơ thể cùng anh ngả về phía trước.
Quần áo ướt sũng vì dính mưa, qua lớp vải mỏng, hơi ấm cơ thể hòa quyện, anh dễ dàng cảm nhận được sự mềm mại sau lưng mình. Nhưng chưa kịp xao nhãng, đã có một giọng nói vang lên bên tai: “Chạy đi.”
Thương Trạch Uyên cong môi.
Giây tiếp theo, chiếc xe lao thẳng ra ngoài.
Nước đọng cuồn cuộn như sóng biển, mưa xối xả tạt thẳng vào mũ bảo hiểm, tầm nhìn bị màn nước che khuất.