Editor: L’espoir
*
Thương Trạch Uyên thấy cô rất thích ghế dài đó, bèn nói sau này nếu muốn hút thuốc bất cứ lúc nào cũng có thể đến chỗ anh.
Trình Thư Nghiên liếc anh một cái: “Xem tâm trạng đã.”
Tuy Trình Thư Nghiên nói như vậy, nhưng sau đó, khi rảnh rỗi, cô lại đến đây vài lần.
Nếu Thương Trạch Uyên có tâm trạng tốt, anh sẽ pha cho cô nhiều loại rượu ngọt nhỏ, cả hai luôn có thể cùng nhau uống một chút. Đương nhiên, cậu ấm sống một cuộc đời ung dung tự tại, rất ít khi có tâm trạng tệ, nếu có, phần lớn là vì cãi nhau với cha anh.
Trình Thư Nghiên không biết nguyên nhân, cũng không bao giờ hỏi, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí trong nhà dạo gần đây mơ hồ căng thẳng.
Tính khí của Thương Cảnh Trung ngày càng nóng nảy, ngay cả Trình Tuệ cũng thỉnh thoảng đến chỗ Trình Thư Nghiên kiếm chuyện.
Giống như thời tiết ở Giang Thành, luôn thay đổi thất thường.
Tưởng chừng trời quang mây tạnh, vậy mà chưa đến nửa ngày đã âm u mây đen, gió táp mưa sa.
…
Tiết học cuối cùng buổi chiều kết thúc, trời bất ngờ đổ mưa.
Những hạt mưa to như hạt đậu vội vàng đập vào cửa sổ, tiếng than phiền vang lên liên tục trong lớp học: “Sao lại mưa nữa rồi? Thời tiết quỷ quái gì thế này!”
Trình Thư Nghiên chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi có chút phiền muộn.
Cô không thích mưa, nhưng Giang Thành lúc nào cũng mưa.
Thầm thở dài một hơi, Trình Thư Nghiên thu dọn sách vở, xách túi, chuẩn bị rời khỏi lớp học.
Vừa rời khỏi chỗ ngồi, đã đụng phải một cô gái đi tới từ phía đối diện.
Trình Thư Nghiên phản ứng nhanh, nghiêng người né sang một bên, nhờ đó mà vai hai người chỉ khẽ lướt qua, không thực sự va chạm, thế nhưng ly nước trong tay cô gái vẫn đổ hết lên túi của cô.
“Trời ơi, cô đi phải nhìn đường chứ, làm đổ hết nước ép lựu của tôi rồi!”
Đối phương nhăn mày, vẻ mặt không vui.
Trình Thư Nghiên nhìn cô ta, lại nhìn túi, chiếc túi vải bố màu trắng sữa bị ướt đến thảm thương.
Cô hít sâu một hơi, vai theo đó nhún lên một chút.
“Cố ý, đúng chứ?” Nhìn sang lần nữa, giọng Trình Thư Nghiên lạnh xuống.
“Ai cố ý? Cô hả?” Cô gái giả ngu.
Thực ra vốn dĩ không cần hỏi, Trình Thư Nghiên tự biết rõ trong lòng.
Đây không phải là lần đầu tiên đối phương thể hiện sự thù địch, Trình Thư Nghiên đã sớm nhận thấy cô ta luôn lén lút xì xào sau lưng.
Chỉ là bản thân lười đếm xỉa đến, không ngờ hôm nay lại dám múa mép ngay trước mặt mình.
Trời mưa đã thấy khó chịu rồi, Trình Thư Nghiên ném túi xuống: “Được.”
Cô đẩy mạnh cô gái trước mặt ra, đi thẳng đến chỗ ngồi của cô ta, nhấc chiếc túi đang treo trên ghế lên, mở khóa kéo rồi lật ngược giũ giũ xuống đất, một chiếc ô họa tiết nhỏ rơi xuống.
Trình Thư Nghiên nhặt ô lên, bung ra, rồi cầm dao rọc giấy trên bàn rạch hai đường lớn trên tán ô.
Cô ta làm túi cô bị dính nước ép, vậy cô ta cũng phải đi dầm mưa.
Những người khác ngây người, cô gái cũng ngây người, sau khi phản ứng lại, cô ta hét lên chạy đến giật lấy.
“Trình Thư Nghiên, cô điên rồi!” Cô ta huơ chiếc ô rách nát về phía cô: “Cô có biết chiếc ô này bao nhiêu tiền không?”
Khi câu nói này được hỏi ra, Trình Thư Nghiên đã biết nguyên nhân cô ta nhắm vào mình.
Trong trường Đại học Yass này, khắp nơi đều là con của nhà giàu mới nổi, nói là trường học, chi bằng nói đây là một mạng lưới quan hệ khổng lồ, ai nấy đều có gia thế và mối quan hệ riêng.
Trong hoàn cảnh này, Trình Thư Nghiên lại có vẻ rất khác biệt.
Cô không có mối quan hệ xã hội, cũng không thuộc về bất kỳ một nhóm nhỏ nào.
Chỉ đến lớp khi có tiết, tan học thì đi, không ai biết rõ gia thế của cô ra sao, nhưng xét từ việc chi tiêu hàng ngày của cô, khả năng cao là gia cảnh bình thường.
Theo lý mà nói, một cô gái như vậy không đáng gây sự chú ý, vậy mà cô lại sở hữu một khuôn mặt không hề khiêm tốn.
Da trắng, ngũ quan tinh xảo và chuẩn mực. Khi để mặt mộc thì toát ra vẻ lạnh lùng, khó gần, chỉ cần thoa chút son môi đã đủ nổi bật, thu hút ánh nhìn.
Dáng người cao ráo, thân hình cũng đẹp, những bộ đồ bình thường đến mức đơn điệu khi mặc lên người cô lại toát ra phong cách rất riêng.