Editor: L’espoir
*
Đầu thuốc đã cháy đến tận cùng, anh rít một hơi nhẹ, ném tàn thuốc xuống đất rồi giẫm tắt.
Trong làn khói mờ ảo, anh rũ mắt xuống, chậm rãi thốt ra hai chữ: “Đoán lại.”
Bộ đồ ngủ rất mỏng, tấm lưng gầy gò áp vào kính, có cảm giác lạnh lẽo.
Người trước mặt lại tỏa ra hơi nước bốc ra từ phòng tắm, ẩm ướt và nóng bỏng.
Cho đến khi một trận gió bên ngoài cửa sổ, thổi tan làn khói trước mắt.
Trình Thư Nghiên cười hỏi anh: “Thuốc lá của tôi ngon không?”
Sở dĩ hỏi “ngon không” chứ không phải là “tại sao anh lại lấy thuốc của tôi” là vì cô biết, nếu anh không vội vàng lấy điếu thuốc đó, thì sớm muộn gì tàn thuốc cũng sẽ làm bỏng tay cô.
Thương Trạch Uyên suy nghĩ một lát, đánh giá theo sự thật: “Quá nhạt.”
Thuốc của cô quả thực rất nhạt, Trình Thư Nghiên nhún vai, không phủ nhận.
Đêm đến gió nổi lên, mang theo những cơn gió lạnh, cô quay người lại đóng cửa sổ. Đến đây, cuộc đối thoại lẽ ra đã kết thúc, vậy mà anh lại thản nhiên thêm một câu: “Nhưng vẫn khá ngọt đấy.”
Cửa sổ đóng lại, Trình Thư Nghiên quay người nhìn anh.
Thương Trạch Uyên vẫn đứng tại chỗ, cong môi, ánh mắt chứa đựng nụ cười khó hiểu.
Cũng không biết có phải vì khuôn mặt này của anh hay không, cô luôn cảm thấy anh nói gì cũng như đang chơi trò mập mờ.
“Tôi nói là đầu lọc thuốc, vị vani đó.”
Anh đã hiểu biểu cảm của cô.
Nhấn mạnh như vậy, dường như lại là cô nghĩ nhiều.
Trình Thư Nghiên dời tầm mắt sang chỗ khác, đáp một tiếng không nặng không nhẹ: “Ừ.”
“Muốn nếm thử của tôi không?” Thương Trạch Uyên đề nghị: “Đến phòng tôi.”
Trình Thư Nghiên lại nhìn anh.
Lần này trong mắt rõ ràng có vài phần đánh giá.
Thương Trạch Uyên cười đến mức cả bản vai cũng run lên: “Sao cứ nhìn tôi bằng ánh mắt này, coi tôi là cầm thú sao?”
Trình Thư Nghiên hỏi ngược lại: “Anh không phải hả?”
“Nếu tôi muốn, tôi có thể làm liền ngay tại đây.” Anh dùng giọng điệu lười biếng, trêu chọc nói: “Nhưng tôi đã được trải nghiệm độ vang của giọng em rồi.”
Anh đang chỉ việc trước đây anh đến phòng cô, bị cô đập vỡ bình hoa bày ra chuyện đó.
Lời nói rất thẳng thắn, còn tiện thể nhắc đến mối thù cũ giữa hai người.
Trình Thư Nghiên cười khẽ một tiếng.
Đi vòng người qua anh, cô ném lại một câu: “Ở chỗ tôi không được vứt tàn thuốc xuống sàn, phiền thiếu gia nhặt lên giùm.”
Nói xong, cô bước thẳng vào phòng thay đồ mà không buồn quay đầu lại.
Đợi khi cô ra ngoài, sàn nhà thật sự đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Thương Trạch Uyên thấy cô đã thay bộ đồ dài tay quần dài, anh tiện tay ném tờ giấy gói thuốc vào thùng rác, vỗ tay, hỏi: “Sao nào?”
“Đi thử đi.” Cô đáp dứt khoát.
Thật khó tưởng tượng, 11 giờ đêm, hai người họ di chuyển từ phòng cô sang phòng anh chỉ để hút thử vài điếu thuốc.
Nhưng may mà thu hoạch cũng khá, Thương Trạch Uyên là người rất cầu kỳ trong việc hút thuốc lá, có nhiều nhãn hiệu Trình Thư Nghiên chưa từng thấy bao giờ.
Cô lựa lựa chọn chọn, tiện tay “cuỗm” đi mấy bao, còn vô tình phát hiện ra một “thánh địa hút thuốc” — chính là ban công phòng anh.
Ban công kéo dài từ phòng ngủ của anh, vừa rộng rãi vừa thoáng đãng. Trên đó có quầy pha chế và tủ rượu, dưới chiếc ô màu xám đậm là một chiếc bàn cùng ghế nằm, đêm đến còn được thắp sáng bởi ánh đèn nền trắng ấm áp.
Thương Trạch Uyên pha cho cô một ly rượu, cô ngồi đó uống rượu hóng gió đêm, giữa đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc của anh.
Anh lại tự pha cho mình một ly, đang cho thêm đá bào vào, tiện miệng hỏi cô: “Sao em không đoán xem tại sao tôi lại vào phòng em tắm?”
Trình Thư Nghiên nói: “Không đoán.”
Phải thì phải, không phải thì không phải, còn tâm tư của người khác ra sao thì cô cũng lười đoán.
“Em có thể đến phòng tắm của tôi xem vòi hoa sen rốt cuộc có hỏng hay không.”
“Không xem.”
“Không tò mò đáp án ư?”
“Không tò mò.”
Thương Trạch Uyên nhìn sang, Trình Thư Nghiên lắc ly rượu, vẻ mặt thản nhiên: “Tôi chỉ có suy đoán về anh, chứ không có ham muốn tìm hiểu.”
Anh cười khẽ thành tiếng, nói: “Rồi.”
Sau đó, hai người ngồi trên sân thượng uống rượu một lúc, sau đó hút vài điếu thuốc.