Editor: L’espoir
*
Chỉ một cái liếc mắt như vậy, đã bị anh dễ dàng bắt được.
Giọng nói lười biếng và đầy ẩn ý vang lên từ trên đầu, anh hỏi cô: “Đang nhìn đâu vậy?”
“…”
Khả năng quan sát của anh thật sự rất nhạy bén.
Nhưng sao cô lại trở thành kiểu con gái cứ dán mắt vào chỗ đó vậy chứ?
Xem ra sau này, cô phải kiên quyết không đi xem người ta bơi với Tống Hân Trúc nữa.
Những suy nghĩ hỗn độn xáo trộn trong lòng, xung quanh lại yên tĩnh đến nỗi nghe rõ tiếng gió ngoài cửa sổ.
Lần im lặng thứ hai trong đêm nay.
Không biết đã qua bao lâu, Trình Thư Nghiên bình tĩnh ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt chứa đầy tươi cười của anh, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Vội cái gì? Cũng chẳng có gì đáng xem.”
Cô luôn có cách hóa giải sự lúng túng của mình.
Nhưng người trong cuộc rõ ràng không vui.
“Chậc…” Thương Trạch Uyên nhíu mày.
“Tôi về đây.” Trước khi anh có hành động, Trình Thư Nghiên dứt khoát đóng cửa, chuồn mất.
*
Cũng không biết là vì lời cô nói đã đụng chạm đến lòng tự tôn đàn ông của anh, hay vì hai người cứ mãi che chở cho nhau mà khiến mối quan hệ bỗng chốc tiến triển vượt bậc.
Từ sau hôm đó, Thương Trạch Uyên thỉnh thoảng sẽ gõ cửa phòng Trình Thư Nghiên.
Có lúc là mượn bật lửa, có lúc là đến lấy chìa khóa xe.
Gần đây Thương Cảnh Trung luôn căng thẳng, chẳng hiểu vì lý do gì lại kiểm soát anh ở đủ mọi chuyện, kể cả việc chạy xe máy. Thương Trạch Uyên thì lười cãi vã, ngoài mặt giả vờ hợp tác giao chìa khóa nhưng thực ra đã để lại một chiếc dự phòng ở chỗ cô.
Đối với những chuyện nhỏ nhặt này, Trình Thư Nghiên hiếm khi từ chối.
Mặc dù cô sợ phiền phức, nhưng đối với người đã giúp cô, cô cũng coi là nghĩa khí.
Cho đến một buổi tối hôm nọ, Thương Trạch Uyên nói vòi hoa sen trong phòng anh bị hỏng, muốn mượn phòng tắm của cô để tắm.
Lúc đó Trình Thư Nghiên đang vẽ tranh, nghe vậy, cô hơi do dự một lát, mới đáp: “Được.”
Sau khi Thương Trạch Uyên vào, rất nhanh vang lên tiếng nước róc rách.
Trình Thư Nghiên cầm bút vẽ lại, nhưng khi đang vẽ thì động tác đột nhiên dừng lại, hình như cô đã quên cất đồ lót rồi.
Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt.
Dòng nước ấm áp đổ xuống, Thương Trạch Uyên ngẩng đầu, giơ tay lau đi những giọt nước trên mặt.
Xung quanh tràn ngập mùi thơm ngọt ngào không thuộc về đàn ông, bên ngoài cửa kính có treo một chiếc áo ngực màu đen trên bồn rửa tay.
Ánh mắt anh lướt qua, hơi thất thần.
Qua một lúc nữa, cửa phòng tắm mở ra, hơi nước bốc lên.
Thương Trạch Uyên lau tóc đi ra, vừa ngẩng đầu đã thấy Trình Thư Nghiên đứng trước cửa sổ hút thuốc.
Trong phòng không có ban công, cô bèn mở một cánh cửa sổ, dựa người vào khung cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, làn khói trắng từ đầu ngón tay cô từ từ bay lên. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, phác họa những đường cong rõ ràng của cô. Trình Thư Nghiên đưa tay lên rít một hơi thuốc, mái tóc dài đen buông xuống trên cánh tay trắng nõn.
Im lặng một lát, Thương Trạch Uyên mới bước tiếp.
Nghe tiếng động, Trình Thư Nghiên quay đầu lại, thấy anh mặc một chiếc áo choàng tắm màu sẫm buộc lỏng lẻo, phần cổ áo hé mở, thấp thoáng lộ ra làn da nơi ngực. Không biết nghĩ tới điều gì, cô khẽ bật cười.
Thương Trạch Uyên liếc nhìn cô, vẻ mặt nghi hoặc rõ ràng.
Trình Thư Nghiên nói: “Tôi vừa nhớ ra, trong nhà có tổng cộng sáu phòng tắm.”
“Vậy thì sao?” Anh hỏi.
“Vậy tại sao anh lại mượn phòng tắm của tôi?”
Trước khi đặt câu hỏi này, cô đã có câu trả lời rõ ràng rồi.
Chẳng qua là vì chuyện lần trước, anh cảm thấy lòng tự tôn bị khiêu khích, cho nên mới đến đây cố ý khoe thân mình đây mà.
Thương Trạch Uyên sững sờ một lát, sau đó cong môi cười.
Anh không trả lời trực tiếp mà thong thả đi về phía cô, nói một cách mơ hồ: “Đoán xem.”
Trình Thư Nghiên khoanh tay, nghiêng đầu, nhìn anh với vẻ mặt như đang xem kịch: “Vì anh muốn cứu vãn lòng tự tôn.”
Thương Trạch Uyên không nói, vẫn đi về phía cô.
Cho đến khi đi đến trước mặt cô, anh mới dừng bước.
“Không đúng.” Anh nắm lấy cổ tay phải của cô, lòng bàn tay nóng bỏng.
Trình Thư Nghiên hơi sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, cô đã thấy anh nâng cao cổ tay mình, cúi người xuống, sau đó ngay trước mặt cô, cướp đi điếu thuốc sắp cháy hết từ đầu ngón tay cô.