Chịu Thua

Chương 3: Tái sinh

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Anh dường như có một hình xăm mới, mà Trình Thư Ngôn chưa từng thấy.

Cô chỉ ấn tượng sâu sắc với cây thánh giá dưới yết hầu của anh.

Khi đó cô vẫn là một “con ngoan trò giỏi”, sợ bị mẹ phát hiện nên chỉ lén lút xăm hình xăm dưới xương quai xanh. Thương Trạch Uyên nhìn thấy, hôm sau đã xăm một hình xăm giống y hệt, còn cố để lộ ra cho cô xem, rồi còn trêu chọc cô vừa nổi loạn lại vừa nhát gan nữa.

Trình Thư Nghiên tức giận, cắn mạnh vào yết hầu anh một cái, vết cắn để lại suốt một tuần mới hết.

Dường như lúc này, rượu mới từ từ phát huy tác dụng.

Trình Thư Nghiên lại không kiềm chế được mà nhớ lại rất nhiều hình ảnh, mờ tối, nóng rực, vui sướng tràn trề.

Cô hơi nóng, cũng hơi say.

Thương Trạch Uyên chơi đàn rất điêu luyện, cảm âm cực nhạy, nên việc lên dây đối với anh chỉ là trò chơi mới lạ, học đơn giản là có thể thành thạo.

Quán bar phát bài “Standing next to you”, tiếng trống ồn ào, ánh đèn nhấp nháy, có người nhảy múa, có người chạm ly, vẫy tay.

Thương Trạch Uyên điều khiển âm nhạc, cũng nắm giữ cảm xúc của những người bên dưới.

Anh chơi rất vui vẻ, hơi lắc lư người theo điệu nhạc, nhưng lại không quá mạnh. Giống như con người anh, ung dung nhàn nhã luôn toát lên vẻ điềm tĩnh và kín đáo, vừa cuốn hút lại vừa đầy sức hấp dẫn.

Trình Thư Nghiên chống cằm bằng một tay, môi khẽ cong lên, các ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn theo điệu nhạc, lúc có lúc không.

Lúc này, người pha chế rượu đột nhiên đưa đến hai ly rượu, nói là cậu Thương mời tất cả mọi người ở đây uống: “Cocktail Veneno*, nồng độ cồn khoảng 40 độ.”

*độc dược

Khương Nghi nghe tên rượu, trêu chọc nói: “Veneno? Ai dám uống chứ thứ này chứ.”

Chất lỏng đỏ tươi lơ lửng trên đáy màu xanh đậm, quả thật giống như thuốc độc.

Trình Thư Nghiên trực tiếp ngửa đầu uống một ngụm, rượu tràn qua cổ họng thiêu đốt như lửa, đúng là rượu mạnh.

“Mọi người…” Thương Trạch Uyên trên sân khấu nâng ly, giọng trầm thấp vang vọng: “Cạn ly nào!”

Trình Thư Nghiên theo tiếng ngẩng đầu.

Ánh đèn chập chờn, tiếng trống dội lên từng nhịp trong lồng ngực, xuyên qua sàn nhảy và đám đông, ánh mắt họ cuối cùng cũng chạm vào nhau.

Cuối hiệp hai, bạn của Khương Nghi đột nhiên tìm đến, muốn cùng nhau uống rượu.

Một đám người có nam có nữ, tính cách hướng ngoại. Trình Thư Nghiên không thích xã giao, ngồi một lúc rồi đi trước.

Mưa vẫn chưa tạnh, trời đêm xuống gió nổi lên, từng hạt mưa theo gió bay nghiêng, lất phất vương lên tóc cô, thấm ướt chỉ trong thoáng chốc.

Trình Thư Nghiên không vội, khoanh tay, một chân cong lại, mũi chân khẽ chạm đất.

Trong lúc chờ tài xế nhận đơn, cô định lấy thuốc lá từ trong túi ra.

Trước mắt đột nhiên có đèn xe lóe lên hai cái.

Cô mơ màng nhìn sang, một chiếc xe thể thao màu đen nhám dừng lại bên lề đường.

Trình Thư Nghiên không biết nhiều xe, cũng may nhờ ly rượu mà cô uống vừa rồi giúp cô nhớ ra tên nó——Lamborghini Veneno.

Phong cách của anh quả thực vẫn một mực không thay đổi.

Hoa hòe hoa sói.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt anh khuất trong xe, cánh tay đặt trên cửa sổ, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, khói trắng từ từ bốc lên.

Thương Trạch Uyên gạt tàn thuốc, ánh mắt lướt qua, buông hai chữ nhẹ bẫng: “Lên xe.”

Trình Thư Nghiên nhìn anh, không nhúc nhích.

Hai người yên lặng, tiếng mưa rơi xào xạc.

Dừng lại một lát, anh lại bổ sung một câu: “Anh đưa em đi.”

Lúc này Trình Thư Nghiên mới nghiêng đầu, như đang do dự, mười mấy giây sau, cô hủy đơn đặt xe, bỏ điện thoại vào túi, tiến lên mở cửa xe.

Trên đường đi, hai người vẫn luôn im lặng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc