Editor: L’espoir
*
Đèn laser liên tục thay đổi, những sắc màu khác nhau luân phiên chiếu trên người anh, gương mặt lạnh lùng, tái nhợt lúc ẩn lúc hiện.
Anh chỉ đứng đó, không có biểu cảm và động tác gì, nhưng tự nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.
Có mấy người tiến lên chào đón anh, đưa tay ra: “Anh Trạch, cảm ơn anh đến ủng hộ!”
Thương Trạch Uyên nhếch môi, một tay bắt lấy, tay trong túi cũng rút ra, lịch sự và nhã nhặn.
Thì ra là anh.
Trình Thư Nghiên chậm rãi đặt ly rượu xuống.
Sau những lời xã giao, một nhóm người vây quanh anh, đi về phía chỗ ngồi trung tâm nhất.
Vị trí của Trình Thư Nghiên tình cờ ngay trước cửa, khi đi ngang qua, Thương Trạch Uyên lười biếng nhấc mí mắt, ánh nhìn quét qua.
Như là chú ý đến cô, mà cũng như không hề nhận ra, ánh nhìn ấy thoáng qua nhẹ tênh, không hề dừng lại, rất nhanh đã thu hồi.
Ánh đèn chói mắt khiến người ta khó mà xác định được chắc chắn có nhìn thấy nhau hay không.
Cuộc gặp gỡ không tính là gặp lại này như pháo hoa bắn ra bốn phía, lóe lên một cái rồi vụt tắt, cuối cùng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Radar trai đẹp của Khương Nghi đương nhiên không bỏ qua Thương Trạch Uyên, theo kinh nghiệm nhìn người vô số của cô ấy, rất nhanh cô ấy đưa ra kết luận: “Đây là nhân vật có tầm cỡ, vì tên công tử nhà giàu bạn tôi tỏ ra rất nịnh bợ anh ta.”
“Nhìn có vẻ rất giỏi chơi đùa, chắc chắn là một tay chơi lão làng không sai vào đâu được.”
Trình Thư Nghiên dời tầm mắt, như có điều suy nghĩ: “Có lẽ vậy.”
Mặc dù bất ngờ, nhưng tin tốt là, người thú vị đã xuất hiện.
Tối nay, Trình Thư Nghiên nhìn Thương Trạch Uyên tổng cộng ba lần.
Không phải cố ý nhìn anh, mà là do anh nổi bật giữa đám đông, nên việc bắt gặp bóng dáng của anh cũng không khó.
Lần đầu tiên là ở cửa.
Lần thứ hai, anh đang từ tốn gắp đá bỏ vào ly rượu.
Cô gái ngồi bên cạnh anh có vẻ ngoài ngọt ngào, chủ động châm thuốc cho anh, anh không từ chối. Cúi đầu xuống, đôi môi mỏng ngậm điếu thuốc, trong khoảnh khắc bật lửa sáng lên, những đường nét sâu góc cạnh trên khuôn mặt anh hiện ra rõ ràng. Má anh phồng lên, điếu thuốc cháy như một tia lửa.
Cô gái nói chuyện với anh, anh tỏ ra rất lịch thiệp, hơi cúi người, nghiêng tai lắng nghe, giữa làn khói lượn lờ, anh vừa nghe vừa cong môi, cười rất quyến rũ.
Cô gái nhìn anh mà đỏ bừng cả mặt, còn tưởng rằng anh cũng có hứng thú với mình.
Nhưng khi cô ta đến gần muốn hôn anh, Thương Trạch Uyên vẫn giữ vẻ mặt không đổi mà quay mặt đi.
Anh vẫn cười, nhưng trong mắt và khóe miệng lại thoáng hiện vẻ xa cách.
Trình Thư Nghiên cười khẩy một tiếng.
Hiếm khi cô có phản ứng, Khương Nghi vội hỏi: “Sao vậy? Cười gì thế?”
Trình Thư Nghiên nói: “Nghĩ đến một vài chuyện thú vị.”
Khương Nghi hỏi đó là chuyện gì, nhưng cô không nói, chỉ nhẹ nhàng lắc đá viên trong ly, cười đầy ẩn ý.
Mười một giờ đêm, đêm diễn bắt đầu, tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Không biết từ lúc nào, những người xung quanh lần lượt hướng ánh nhìn lên phía trên sàn nhảy, như một phản ứng dây chuyền, từng hàng nối tiếp nhau, trước hết là ánh nhìn, rồi sau đó là những bàn tay giơ lên, những tiếng thét và tiếng reo hò đáp lại.
Khương Nghi cũng nhìn sang, sau đó lay lay cổ tay Trình Thư Nghiên.
Đó là lần thứ ba Trình Thư Nghiên nhìn anh.
Thương Trạch Uyên đứng trên sân khấu, học cách điều chỉnh giai điệu với DJ.
Anh xắn cao tay áo sơ mi trắng đến tận khuỷu tay, một tay giữ tai nghe, bắp tay nổi rõ từng đường nét cơ bắp. Hai cúc áo cổ được mở ra, để lộ hình xăm trên cổ.