Editor: L’espoir
*
Giữa mùa hè tháng 7.
Mưa đã kéo dài nhiều ngày, thành phố chìm trong màn hơi ẩm, nhìn đâu cũng chỉ thấy một màu sương mù mịt mờ.
Trên ban công, Trình Thư Nghiên dựa vào lan can hút thuốc.
Tiếng mưa rơi tí tách, từng giọt nước mưa theo mái hiên nhỏ xuống, bắn vào đầu ngón tay đang kẹp điếu thuốc của cô. Trình Thư Nghiên đưa tay lên miệng, hút một hơi thật sâu rồi thở ra, làn khói trắng quyện với hơi nước bốc lên, tựa như một tấm lưới dày đặc phủ kín không gian trước mặt.
Không khí loãng, ngột ngạt và dính nhớp.
Trong lòng càng thêm bồn chồn.
Trong túi rung lên liên tục, cô nhíu mày, lấy điện thoại ra.
15:05, Khương Nghi: [Họa sĩ Trình, vẫn còn buồn chán ở nhà sao?]
15:06, Khương Nghi: [Tối nay bổn tiểu thư mời cậu uống rượu, có đến không?]
16:30, Khương Nghi: [Trình Thư Nghiên! Cậu lại không trả lời tin nhắn tớ nữa rồi!]
16:41, Khương Nghi: [Khi bí ý tưởng thì nên đi uống chút rượu, biết đâu cảm hứng sẽ đến, chờ tin nhắn của cậu á nha.]
Lông mày cô hơi giãn ra.
Ngày giao bản thảo đã cận kề, cô đã cạn kiệt cảm hứng, cảm thấy vô cùng lo lắng, đúng thật cần được giải tỏa căng thẳng.
Trình Thư Nghiên dùng một tay gõ chữ: [Được.]
Khi rũ mắt nhìn xuống, cô mới chú ý đến tàn thuốc đầy đất.
Hút tiếp nữa chắc cô quy tiên luôn quá.
Trình Thư Nghiên dứt khoát đi tắm, thay quần áo, lúc ra khỏi nhà cô hơi do dự một chút, vẫn quyết định không mang theo ô, vì cô thấy phiền.
Hai người ăn tối xong, tám giờ đến quán bar.
Quán bar vừa khai trương, trang trí rất mới.
Vừa ngồi xuống, Khương Nghi trực tiếp mở rượu 58.000 tệ.
Trình Thư Nghiên nhìn cô ấy: “Cậu làm gì vậy?”
“À!” Khương Nghi giải thích: “Quên nói với cậu nữa, quán bar này là của bạn tớ, ủng hộ một chút thôi mà.”
Nói rồi, cô ấy giơ ly hướng về phía tầng hai.
“Được rồi.” Sự ủng hộ giữa những người có tiền luôn đơn giản và thô thiển, Trình Thư Nghiên tuyên bố trước: “Tớ không uống được nhiều đâu.”
Khương Nghi cười: “Ủng hộ chỉ là việc phụ, chủ yếu là để cậu thư giãn, vui vẻ là được.”
Hai người vừa uống vừa nói chuyện, Khương Nghi nói chuyện trên trời dưới biển, Trình Thư Nghiên thì nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Dù nói là sẽ không uống nhiều, nhưng sau vài vòng, cuối cùng cô cũng hơi choáng váng.
Chỉ tiếc là dây thần kinh mang tên hưng phấn vẫn chưa được kích hoạt, nhìn Khương Nghi mặt mày đỏ bừng, Trình Thư Nghiên vẫn không hứng thú.
Khương Nghi biết Trình Thư Nghiên khi lo lắng là vậy, mất ngủ, chán ăn, ham muốn giảm sút, sống như người sắp chết.
Để kích thích cảm xúc, cô chủ động đề nghị, đi sàn nhảy nhảy nhót? Đi ghép bàn uống rượu? Tìm đàn ông chơi đùa?
Không đi, cái nào cũng không đi.
Trình Thư Nghiên đánh giá những hoạt động trên: “Quá nhàm chán.”
Khương Nghi bĩu môi: “Mấy người chơi nghệ thuật cũng khó hiểu thật đấy, vậy cậu nói xem, thế nào mới là thú vị?”
Câu hỏi này…
Trình Thư Nghiên thật sự suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời thẳng thắn: “Không biết nữa.”
Vừa dứt lời, cửa quán bar bị đẩy ra.
Độ ẩm không khí ngoài trời dâng lên như thủy triều, tràn vào cùng với gió đêm.
Như thể nắm bắt đúng thời cơ, bản nhạc đổi sang một bài sôi động, ngay sau đó “bùm bùm bùm” mấy tiếng, trong sàn nhảy đồng loạt bắn ra mười mấy pháo hoa.
Chiến trận quá lớn, quá phô trương.
Khương Nghi quay đầu nhìn trước, Trình Thư Nghiên theo đó ngẩng đầu, sau đó, động tác lắc ly hơi khựng lại.
Một nhóm ba người đứng trước cửa.
Một người khép ô lại, một người khác nhận áo khoác, người đàn ông đứng trước mang một khuôn mặt cực kỳ điển trai, mặc sơ mi trắng bằng satin, quần âu màu nâu đậm, vai rộng chân dài, một tay đút túi.